Tam Lang sững người, sau đó khẽ nhếch môi cười: "Được nàng khen như vậy, ta thật vinh hạnh."
Tỉnh táo lại, Tú Nương xấu hổ và tức giận, cầm gối ném vào người Tống Tam Lang, nhưng hắn nhẹ nhàng đón lấy. Sự nghi ngờ giữa đôi phu thê cũng tan biến theo cách tự nhiên. Rất nhiều lúc, sự vô lý của phụ nữ chỉ đơn giản là vì họ thiếu cảm giác an toàn.
Kiếp trước tận mắt chứng kiến bi kịch của mẹ mình, Tống Tam Lang rất hiểu điều này. Đặt mình vào vị trí của nàng, nếu hắn không có chỗ dựa nào và chẳng thể nắm bắt đối phương, hắn cũng sẽ chẳng có cảm giác an toàn. Hắn trân trọng mái ấm nhỏ của mình, tuyệt đối không để Tú Nương đi vào vết xe đổ của mẹ hắn.
Lúc này, Tống Cảnh Trần ôm một quả dưa ngọt to đùng, chạy lon ton quay lại. Cậu bé còn chưa bước vào nhà đã lớn tiếng gọi: "Cha, nương, mau nhìn nè! Con hái được một quả dưa to lắm luôn! Mệt chết con rồi!"
Cậu bé chạy hổn hển, trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi. Lúc nào cũng thế, theo chân cha thì đòi bế, không theo cha thì chạy lăng xăng khắp nơi, chẳng chịu đi đứng tử tế bao giờ.
Tống Tam Lang vội đón lấy quả dưa từ tay con, giúp cậu lau mặt, rồi lau tay, nghiêm giọng nhắc nhở: "Con không thể đi chậm một chút sao? Đâu có ai đuổi theo con, lỡ té ngã lại khóc nhè thì sao?"
Tống Cảnh Trần vênh mặt lên: "Con không té đâu! Con không phải trẻ ba tuổi!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT