“Bắt lỗi ta?” Tống Cảnh Trần không hiểu, liền chắp tay nói với Tô công công: “Cảnh Trần ngu muội, mong công công chỉ rõ thêm.”
Tô công công mỉm cười đáp: “Bệ hạ coi tiểu Tống đại nhân như người thân cận mà bồi dưỡng, đã là người nhà, thì có thứ tốt đương nhiên sẽ nhớ đến tiểu Tống đại nhân. Ngược lại, tiểu Tống đại nhân lại tự tay ủ ra rượu ngon, thế mà lại quên mất hiếu kính bệ hạ nhà chúng ta.”
Tống Cảnh Trần chớp chớp mắt, vội vàng tìm lý do: “Thần chỉ là lo bệ hạ long thể không hợp uống rượu thôi mà—”
“Lời là vậy, lão nô cũng nói đỡ cho ngài y như thế,” Tô công công cười nhẹ, “nhưng lòng vua xưa nay khó đoán. Tiểu Tống đại nhân cần biết, bệ hạ càng kỳ vọng ở ngài bao nhiêu, thì yêu cầu và tiêu chuẩn dành cho ngài càng cao bấy nhiêu.
Dẫu sao thích hay không là chuyện của bệ hạ, còn có lòng biếu hay không là chuyện của thần tử chúng ta.”
Trong lòng Tống Cảnh Trần: Cha nội nhà ngươi, làm sủng thần đúng là nghề mệt mỏi nhất thiên hạ.
Nhưng ngoài miệng lại nói: “Đa tạ công công chỉ điểm, là do Cảnh Trần suy nghĩ chưa chu toàn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT