Vì vậy, trong mắt dân thường ở thành Nam Châu, danh tiếng của Dương Duệ thực sự khá tốt. Với thân phận là một công tử quyền quý như vậy, hắn tuyệt đối không thể giống như đám công tử bột ngu ngốc trong truyện kể, thấy cô gái nào xinh đẹp là lập tức cướp về nhà, để mang tiếng xấu là kẻ ức hiếp dân lành.
Người ta muốn kiểu nữ tử nào mà chẳng có, cần gì phải làm ra những chuyện hạ thấp thân phận như thế.
Chuyện bên ngoài giải quyết xong, lúc Tống Cảnh Trần trở về nhà thì đã khoảng giờ Hợi.
Tống Tam Lang vừa mới tắm xong, còn chưa đi ngủ. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, biết ngay là thằng nhóc nhà mình về rồi, ông khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: hôm nay về cũng muộn thật.
Tú Nương đi tới giúp ông lau tóc, vừa làm vừa nói:
“Giờ nào rồi mà mới chịu về. Chàng cứ chờ mà xem, phủ Nam Châu này còn vui hơn Đại Lương Châu nhiều, nếu không quản chặt, con trai chàng sẽ mải chơi cho mà coi.
Bây giờ, Cảnh Mậu đã được thăng chức, Cảnh Duệ cũng thi đỗ cử nhân rồi, ngay cả thằng nhóc Quách Ngọ cũng có tiền đồ, đã đỗ tú tài và đang chuẩn bị thi cử nhân đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT