"Tại sao vậy, cha?" – Tống Cảnh Trần khó hiểu hỏi.

Tống Tam Lang đáp: "Bởi vì nếu Cảnh Trần chia sẻ mọi thứ tốt đẹp với ca ca, đến một ngày con không muốn chia sẻ nữa hoặc chia sẻ ít đi, ca ca sẽ không quen."

"Hơn nữa, có nhiều thứ không thể chia sẻ với người khác. Nếu bá mẫu thấy Cảnh Trần ăn loại nho đắt tiền như thế này, bà ấy sẽ nghĩ cha kiếm được rất nhiều bạc. Nếu một ngày nào đó bá mẫu thiếu tiền, người đầu tiên bà ấy nghĩ đến sẽ là cha."

"Nhưng nhà ta cũng chỉ thỉnh thoảng mới mua nho thôi mà. Cha thực sự không có nhiều tiền như vậy. Nhưng bá mẫu lại nghĩ cha có, nếu cha không cho mượn, bà ấy sẽ rất giận. Cảnh Trần thấy như vậy có tốt không?"

Tống Cảnh Trần suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

Tống Tam Lang xoa đầu con trai, dịu dàng nói: "Ngoan, con phải nhớ rằng, trên đời này ngoài cha mẹ của con ra, khi giao tiếp với người khác, luôn phải suy nghĩ thêm một chút, như vậy con mới thoải mái, mà người khác cũng thoải mái. Hiểu không?"

Tống Cảnh Trần mơ hồ gật đầu.

Khi hai cha con trở về phòng, Tú Nương đã thay một bộ váy áo mới để phối với trâm bướm, rồi hỏi Tống Tam Lang: "Có đẹp không?"

Hai cha con gần như đồng thanh đáp: "Đẹp lắm!"

---

Thứ gì ngon nhất? Chính là thứ mà người ta không mua nổi. Khi không đủ tiền, vị ngọt chỉ có bảy phần cũng biến thành mười phần. Tú Nương bỗng cảm thấy, thỉnh thoảng đàn ông tiêu xài một chút cũng không tệ.

Nàng hỏi Tống Tam Lang trâm bướm mua bao nhiêu tiền. Hắn không chớp mắt mà đáp: "Năm mươi hai văn."

Tú Nương: "Tam Lang không trả giá sao?"

Tống Tam Lang: "Ừm, lúc đầu người ta đòi sáu mươi văn."

Tú Nương: "Vậy vẫn bị mua đắt rồi. Đưa bốn mươi văn là được. Mấy người bán hàng rong ranh ma lắm."

"Không kiếm lời thì ai mà bán hàng chứ? Nếu không có người bán hàng rong, sau này nương muốn mua gì chẳng phải rất bất tiện sao?" – Cậu nhóc đang ăn nho đột nhiên chen vào một câu, làm Tú Nương nghẹn lời.

Tú Nương bực mình gõ nhẹ vào đầu con trai: "Cái tai con dài thế hả? Ăn nho cũng không ngăn được miệng nói nhiều!"

Tống Tam Lang bật cười, Tống Cảnh Trần trốn sau lưng cha làm mặt quỷ với mẹ. Tú Nương tức giận muốn dạy dỗ con trai, nhưng Tống Tam Lang che chở không cho đánh, cả nhà rộn ràng tiếng cười.

Lần này, Tống Tam Lang đưa hai ngàn văn cho Tú Nương, hai ngàn văn khác thì giao nộp, còn giữ lại một ngàn văn cho mình.

Tú Nương vui vẻ khóa bạc vào tủ, bảo Tống Tam Lang rằng họ đã tiết kiệm được hơn bảy lạng bạc rồi.

"Có vui không?" – nàng hỏi.

Bảy lạng bạc?

Tống Tam Lang vui lắm, nhưng nghĩ lại, trước đây mỗi lần tụ họp với bạn bè, uống rượu cũng phải từ trăm lạng trở lên.

Sau bữa trưa, công việc ở nhà họ Lý cũng đã xong, Tống Tam Lang muốn đến quán tắm hơi tắm rửa một trận cho sảng khoái. Ở nhà tắm không thoải mái bằng ngâm mình ở quán. Tú Nương bảo hắn dẫn Cảnh Trần theo luôn, vì vài ngày nữa sẽ đến phủ Trần đại nho, tiện thể tắm sạch sẽ. Quan trọng nhất là trẻ con được miễn phí, không đi thì phí quá. Cirad x TYT

Tống Cảnh Trần rất vui vì đi theo cha thì cha sẽ chi tiền thoáng tay, có lợi cho mình.

Tống Tam Lang cho con trai ngủ trưa một lúc, sau đó xách quần áo sạch đi quán tắm.

Hắn không muốn để con mình ngâm chung với một đám người xa lạ trong bể lớn nên thuê phòng riêng. Ngâm bể lớn chỉ mất bảy văn, nhưng phòng riêng lại đến chín mươi lăm văn.

Tú Nương nghĩ rằng đưa con đi tắm sẽ tiết kiệm được tiền, nhưng đến tay Tống Tam Lang lại thành tiêu tốn gấp nhiều lần.

"Nếu không có ít bạc riêng, vợ chồng không cách nào sống nổi. Lời nói dối đôi khi chính là chất bôi trơn tốt nhất trong hôn nhân. Thành thật quá chỉ chuốc lấy đau khổ."

---

Tống Cảnh Trần tò mò hỏi: "Cha, sao phải thuê phòng riêng? Bể lớn đông vui lắm mà!"

Tống Tam Lang cạn lời: "Con đến tắm hay đến xem náo nhiệt?"

Cảnh Trần thản nhiên đáp: "Nhưng tắm rửa đâu có cản trở con xem náo nhiệt đâu?"

Tống Tam Lang lười để ý, nhận thẻ gỗ từ chủ quán, kéo con vào khu nhà tắm phía sau.

Bên trong có bể lớn và các phòng riêng có màn che. Hắn dẫn con vào phòng riêng tương ứng với thẻ gỗ.

Bồn tắm được lát đá trắng trơn láng, xung quanh có bậc thềm tiện lợi cho cả người lớn lẫn trẻ nhỏ.

Tống Tam Lang bế con xuống nước, đặt cậu bé lên bậc cao hơn, nước vừa ngập đến ngực, rất vừa vặn.

Vừa vào nước, Tống Cảnh Trần liền nghịch ngợm, vỗ tay xuống nước bắn tung tóe.

Tống Tam Lang lườm một cái: "Ngồi yên."

"Nếu con không yên thì cha làm gì con?" – Tống Cảnh Trần không sợ, tiếp tục nghịch.

Tống Tam Lang liếc mắt: "Tắm xong con có muốn ăn kem không?"

Nghe có kem, Tống Cảnh Trần lập tức ngoan ngoãn: "Cha, thương lượng được mà."

Tống Tam Lang nghiêm giọng: "Tắm sạch vào, không sạch cha tắm giúp."

"Dạ, cha, để con kỳ lưng cho cha nhé?"

"Không cần, con tự lo bản thân là được rồi."

Tống Cảnh Trần bắt chước cha, giả vờ kỳ cọ qua loa rồi nhanh chóng lười biếng.

Thấy ngâm nước lâu rồi, Tống Tam Lang giúp con kỳ cọ nhẹ nhàng. Trẻ con vốn không bẩn, da lại non, hắn làm mộc công quanh năm nên tay chai, không dám chà mạnh, chỉ lau nhẹ bằng khăn.

Nhưng cậu bé vẫn không ngồi yên, lại nghịch tóc cha.

"Cha, sao chỗ này cũng mọc tóc vậy?" – Cảnh Trần chỉ vào nách cha.

Mặt Tống Tam Lang đen lại: "Tắm rửa thì cứ tắm rửa, hỏi nhiều thế làm gì? Con còn muốn ăn kem không?"

Cảnh Trần bĩu môi: "Hừ, cha đừng dọa con bằng kem nữa. Nếu cha không cho con ăn, con sẽ nói với nương rằng cha tốn chín mươi lăm văn thuê phòng riêng! Con còn biết cha giấu tiền riêng nữa, con đều thấy hết rồi!"

Tống Tam Lang nghiến răng: "Con nghĩ xem cha giấu tiền để cho ai tiêu? Đi méc đi, đến lúc cha không còn bạc, xem nương có nỡ mua kem cho con nữa không?"

Tống Cảnh Trần vội vã cười: "Cha, con đùa mà! Con không phải đứa hay méc đâu!"

Tống Tam Lang: "……"

Tống Tam Lang muốn đánh cho đứa nhỏ một trận.

Ngay lúc này, có người thò đầu vào hỏi xem có cần ra ngoài để mát xa lưng không. Các thợ mát xa ở đây rất tài, lại không đắt, mỗi lần mát xa lưng chỉ mất năm văn tiền. Tống Tam Lang từ chối, chủ yếu là vì thằng nhóc nói quá nhiều, hắn sợ, lo lắng thằng con lại nói gì đó khiến người khác kinh ngạc.

Tống Tam Lang lo lắng con trai ngâm nước lâu sẽ không thoải mái, bèn dắt con trai ra khỏi bể nước, lau khô người và tóc cho nó, thay cho nó bộ quần áo sạch sẽ, sau đó cũng lau khô người và thay đồ, hai cha con thoải mái ra khỏi phòng riêng.

Bên ngoài, trong phòng lớn có bán nước ngọt và trà, những người vừa tắm xong thường hay khát nước, buôn bán rất đắt khách.

Tống Tam Lang tự rót cho mình một chén trà, lại gọi cho con trai một chén canh mận ngọt, chua chua ngọt ngọt giải khát, cả người lớn và trẻ em đều thích uống.

Không thể không nói, tắm xong mà uống một chén canh ngọt thì thật là sảng khoái.

Sau khi Tống Cảnh Trần uống xong canh ngọt, đột nhiên nhìn thấy một người quen, nhảy tưng tưng chạy lại.

"Lý bá bá, thật là người sao, bá bá không mặc đồ, suýt nữa con không nhận ra, may mà con nhận ra được bá bá qua cái râu của người."

Lý Dật Sơn vội che mặt, sợ gì mà lại đến, ông đã nhìn thấy cha con Tống gia rồi, cố ý cúi thấp đầu, thấy đứa nhỏ chạy đi uống canh ngọt mới thở phào nhẹ nhõm, không ngờ vừa ngẩng đầu lên lại bị đứa nhỏ nhận ra.

Lý Dật Sơn chỉ biết cảm thấy may mắn vì đã có chuẩn bị trước, khoác lên người một chiếc khăn tắm lớn, ít nhất không quá lộ liễu.

Tống Tam Lang đưa tay lên trán, không biết nên chào hay không chào.

Hai người đều rất ngại, Tống Tam Lang chỉ đành cứng rắn tiến lên chào hỏi.

Lý Dật Sơn cũng rất ngại, cả hai chào hỏi qua loa vài câu, Tống Tam Lang vội vàng kéo con trai đi.

Nhà họ Lý có phòng tắm riêng, nhưng ông lão Lý lại rất thích thợ mát xa ở nhà tắm này, sau khi được mát xa từ chân đến đỉnh đầu, cả người thực sự nhẹ nhàng thoải mái, không có gì sảng khoái bằng.

Hôm nay, Tiêu Diễn Tông đến làm khách, ông liền mời bạn bè cùng đến để cảm nhận, không ngờ lại gặp cha con Tống gia.

Ông lão rất chú trọng thể diện, trong mắt cha con Tống gia, dù ông có phong thái tiên ông và khí chất tao nhã thì giờ phút này hình ảnh cũng chẳng còn lại gì.

Lý Dật Sơn thấy bạn mình vẫn còn cười, không vui nói: "Thấy chưa, đây là đứa trẻ mà ta nói với huynh đó, thông minh cực kỳ, may mà chúng ta còn đắp chăn lên người, giữ lại chút thể diện, nếu không, huynh còn dạy người khác thế nào, chẳng có chút uy nghiêm của thầy giáo nào cả."

Tiêu Diễn Tông: "……"

---

Lúc này, Tống Cảnh Trần đang kéo cha đi mua kem đá ăn. Kem đá trong triều đại Đại Hạ có phần giống như kem tươi hiện đại, tuy đơn giản nhưng lại rất ngon.

Kem đá được đựng trong bát nông trắng, dưới cùng là lớp đá bào, trên đó là phô mai được đun nóng chảy thành hình đỉnh núi nhỏ, phủ lên một lớp nước trái cây sánh đặc, cuối cùng rắc lên một ít trái cây cắt nhỏ.

Tùy vào khẩu vị của khách mà nước trái cây có thể khác nhau, có thể là mận ngọt, nước đào ngâm, lê hương, nước nho, đường phấn v.v...

Nó vừa ngọt ngậy lại vừa sảng khoái, khi tan trong miệng, giống như tuyết chảy vào lưỡi.

Vừa đẹp mắt, vừa ngon miệng, lại vừa đắt.

Ăn một bát kem đá chính hiệu cũng giống như tiêu tiền tại Haagen-Dazs trong thời hiện đại. Tống Tam Lang dẫn con trai ăn loại kem đá thay thế, phô mai làm từ sữa dê rẻ hơn, nước trái cây không phong phú như vậy, chỉ là những trái cây rẻ tiền, nước nhiều mà trái cây ít, nhưng đối với Tống Cảnh Trần, đứa trẻ này, đó đã là món ngon tuyệt vời rồi.

Kem đá bình thường là năm văn tiền, Tống Tam Lang gọi cho con trai một bát kem đá với nước ép dưa hấu, giá bảy văn tiền.

Tống Cảnh Trần ngồi trên ghế nhỏ như thần tiên, ăn kem với đủ kiểu, có thìa múc, có thìa liếm, ăn một cách thỏa thích, ăn nhỏ một miếng rồi nhắm mắt thưởng thức. Tống Tam Lang nhìn con trai không tự chủ được mà mỉm cười, nếu không biết, ai cũng tưởng đứa nhỏ này đang ăn món cực kỳ quý giá.

Tống Cảnh Trần vừa ăn vừa không quên đút cho Tống Tam Lang ăn vài miếng, thìa trong tay nó đã chạm vào miệng cha mình hơn tám trăm lần, nếu là người khác, Tống Tam Lang sẽ không thể nuốt nổi.

Tống Tam Lang dáng người thẳng tắp, mắt sâu mày rậm, chỉ mặc một bộ áo đơn giản màu đen, vải thô buộc eo mà cũng khiến người ta cảm thấy nổi bật, đó cũng là lý do mà Lý Dật Sơn không muốn gặp cha con Tống gia trong phòng tắm.

Nếu không có bộ y phục xa hoa, những người đàn ông bình thường đứng trước Tống Tam Lang đều chẳng thể nào nổi bật.

Người đàn ông cao lớn chín thước ngồi cùng đứa trẻ trong quán kem đá tạo nên sự tương phản mạnh mẽ, khiến mọi người phải nhìn chăm chú, chưa bao giờ họ thấy một đứa trẻ đẹp như vậy, trông giống như một tiểu kim đồng.

Tống Tam Lang thúc giục con trai ăn nhanh, Tống Cảnh Trần tiếc nuối ăn hết thìa kem cuối cùng, không muốn ngừng.

Vì đây là thứ lạnh, Tống Tam Lang không dám cho con ăn nhiều, lấy khăn tay lau miệng và tay cho con rồi dẫn nó ra khỏi quán kem.

Ngay trước cửa, có một đứa trẻ đang lăn lộn trên đất đòi mẹ mua cho nó kem, bà mẹ không nỡ tiêu tiền, vội vàng kéo đứa trẻ đi.

Tống Cảnh Trần bất chợt nắm tay cha, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Tống Tam Lang: "May mà Mẫu Đơn Nương Nương đã đưa Cảnh Trần đến cho cha, nếu không, Cảnh Trần có thể đã giống đứa trẻ kia rồi, thật là đáng thương."

Lời này khiến Tống Tam Lang nhận ra con trai mình có một khả năng đặc biệt, rất biết cách khiến người khác sẵn sàng làm mọi thứ vì mình.

Hai cha con trở về nhà, Tú Nương ngửi thấy trên người cả hai có một mùi thơm thoang thoảng, hỏi xem có dùng xà phòng gì.

Tống Tam Lang lấy từ trong giỏ quần áo một gói giấy dầu, đưa cho Tú Nương nói: "Mua ở nhà tắm, mấy viên sáp thơm này, họ nói là sản phẩm mới, bán lỗ để thu hút khách, ta mua về một ít."

"Hai mươi văn một viên à?" Tú Nương hỏi.

Tống Tam Lang: "Mười văn một viên."

"Hơi đắt đó, bà hàng chợ bán chỉ năm văn."

Tống Tam Lang thành thật nói: "Ta thấy nhiều người mua lắm, nếu không... chúng ta trả lại đi?"

Tú Nương nghe nói có nhiều người mua, ngay lập tức cảm thấy mười văn cũng không đắt, vui vẻ nhận lấy những viên sáp thơm nói: "Đắt thì đắt, nhưng mùi rất thơm, sao phải trả lại chứ, làm gì mà phải tốn công."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play