---
Trời đêm. Sóng biển vỗ rì rào, từng cơn gió mặn mòi lùa qua hàng phi lao. Từ mép nước, một bóng người đứng lặng, đôi mắt thẫn thờ dõi về phía chân trời xa tít. Cô mặc chiếc váy trắng đã cũ, vạt áo khẽ lay động theo nhịp thở nặng nề.
Bầu trời vẫn giống như ngày ấy, đêm trăng tròn, ánh sáng bạc phủ khắp mặt biển. Nhưng người bên cô… đã chẳng còn ở đây nữa.
“Chị đi rồi, còn em vẫn dõi chờ…”
Hải Đường khẽ cười, giọng nói như gió thoảng. Cô nhắm mắt, để mặc cơn sóng mát lạnh tràn lên chân. Ký ức như dòng nước ùa về—một thời hạnh phúc, một thời đau thương.
---
Năm ấy…
Hải Đường là cô gái tự do như cơn gió, luôn vui vẻ và đầy sức sống. Cô gặp Yên Lăng vào một buổi chiều thu, khi ánh nắng nhuộm vàng những con sóng nhỏ.
Yên Lăng là một nhạc sĩ. Cô trầm lặng, sâu sắc và mang trong mình quá nhiều nỗi buồn.
Cô từng nói:
“Em là mây, còn tôi là mặt hồ. Em quẩn quanh bên tôi, nhưng em không thể thuộc về tôi mãi mãi.”
Hải Đường chẳng tin vào điều đó. Cô luôn tin rằng dù thế nào đi nữa, người yêu nhau sẽ ở bên nhau.
“Chỉ cần chị muốn, em sẽ là mặt hồ của chị.”
Yên Lăng đã cười, đôi mắt u buồn thoáng dịu dàng. Cô vòng tay ôm Hải Đường, thì thầm:
“Ngốc quá…”
Họ yêu nhau như thế.
Như cơn sóng vỗ bờ, như mặt trăng và đóa hoa.
---
Nhưng đời vốn chẳng dịu dàng mãi…
Yên Lăng từng bước đi xa. Cô chìm đắm trong hào quang của sân khấu, những bản nhạc của cô ngày càng được yêu thích. Nhưng thế giới ấy không chỉ có âm nhạc, mà còn đầy cám dỗ, áp lực, và những tổn thương không nói thành lời.
Hải Đường biết, cô biết rất rõ. Cô nhìn Yên Lăng lạc bước giữa những đam mê tăm tối, nhìn cô ấy mỏi mệt, nhìn cô ấy dần xa mình.
“Chúng ta… yêu sai rồi sao?” Hải Đường từng hỏi.
Yên Lăng im lặng rất lâu. Cuối cùng, cô khẽ đặt một nụ hôn lên trán Hải Đường, giọng khàn đi:
“Còn thấy đau… là còn thương.”
Đêm hôm ấy, Yên Lăng rời đi.
Cô biến mất khỏi thế giới của Hải Đường, để lại một lời nhắn cuối cùng:
“Nơi em là nhà, nhưng tôi không thể trở về.”
---
Nhiều năm sau.
Hải Đường đứng đó, trên bãi biển cũ. Cô vẫn đợi.
Người xưa giờ ở đâu?
Bỗng nhiên, một giai điệu quen thuộc vang lên từ quán cà phê gần đó.
Là bài hát cuối cùng của Yên Lăng.
“Khi bão qua rồi biết đâu sẽ... đi tới nơi của ngày đầu, hết muộn sầu...”
Hải Đường nhắm mắt. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cô ngỡ như thấy bóng dáng quen thuộc ấy—vẫn đôi mắt sâu thẳm, vẫn bàn tay dịu dàng, vẫn nụ cười ấm áp.
Nhưng khi mở mắt ra, tất cả chỉ là hư không.
Yên Lăng đã đi quá xa.
Hải Đường khẽ thì thầm vào gió đêm:
“Chị ở nơi nào… còn nhớ em không?”
Sóng vẫn vỗ, gió vẫn thổi.
Trần gian bao la, nhưng nơi em là nhà.
Mà người, đã chẳng thể quay về.
—Hết—
Câu chuyện trên được dựa vào lời bài hát “Ngày chưa giông bão” của Phan Mạnh Quỳnh