Nhưng bị động bị đánh, ngồi yên chờ c.h.ế.t không phải là tác phong của Lâm Tiểu Trúc nàng. Cho nên đến tiết nguyên liệu nấu ăn, chỉ cần Du giáo tập vừa đi đến bên cạnh nàng, nàng liền nhíu mi, lộ ra vẻ lo lắng.
Du giáo tập lúc đầu là yêu thích Lâm Tiểu Trúc tài trí thông minh, về sau càng tiếp xúc lại càng thích, không chỉ vì nàng thông minh mà còn kiên nghị, chăm chỉ. Cho nên thấy nàng lộ vẻ u sầu, vừa tan học đã gọi nàng đến chỗ mình, an ủi “nha đầu, ngươi đang lo lắng cuộc thi ngày mai sao? Ngươi đừng lo, tuy ba vị giáo tập chúng ta không phải là người quyết định cuối cùng, không có quyền cho ngươi qua ải nhưng dù sao chúng ta cũng là giáo tập, nếu lên tiếng đề nghị với công tử, tám chín phần là sẽ được đáp ứng. Chúng ta đã thống nhất với nhau rồi, mặc kệ ngươi có điên chước đạt yêu cầu hay không thì cũng sẽ giữ ngươi lại. Ngươi cứ yên tâm, không cần mặt nhăn mày nhó ah”
“Thật sự?” Lâm Tiểu Trúc kinh hỉ, biểu tình cũng không phải giả tạo hoàn toàn. Nàng thực sự cảm động. Nàng biết Viên Thiên Dã quản lý sơn trang rất tốt, các đệ tử đều phải nghiêm túc nghe theo mệnh lệnh chỉ huy, tất cả đều dựa vào quy củ. Nhưng hiện giờ, ba vị giáo tập lại vì nàng mà mạo hiểm bị công tử trừng phạt, phá vỡ quy củ.
“Nhưng mà. .” nháy mắt, nàng cúi đầu, biểu tình như ăn phải mướp đáp “ba vị giáo tập làm vậy, ta rất cảm động cũng rất cao hứng, nhưng ta không thể ích kỷ, không thể vì mình mà làm ba vị giáo tập mang tiếng bất nghĩa. Nếu không, người khác sẽ nói các ngươi xử sự không công bằng, hơn nữa, chẳng lẽ các họ đồ khác không qua được ải, các vị giáp tập cũng giữ lại sao? Giữ lại ta, không giữ lại bọn họ, vậy chẳng phải là khó xử sao? Ta không muốn các vị giáo tập vì ta mà bị chê cười”
Nghe vậy, Du giáo tập vô cùng cảm động, càng thêm yêu thích Lâm Tiểu Trúc. Đứa nhỏ khác mà nghe dù mình thi thế nào cũng sẽ trúng tuyển, nhất định sẽ nhảy cẫng lên vì cao hứng, làm gì nghĩ cho bọn họ có khó xử hay không. Nhưng đứa nhỏ này lại suy nghĩ cho người khác, quá mức quan tâm. Đứa nhỏ này yêu thích học trù nghệ thế nào, hắn biết rất rõ nhưng để bọn họ không phải khó xử, không bị chê cười, nàng tình nguyện từ bỏ đặc quyền, đối mặt nguy cơ có thể không được học trù nghệ nữa. Điều này chứng tỏ đứa nhỏ này thiện lương tới cực điểm nha. Một đứa nhỏ thông minh, chăm chỉ, kiên nghị lại thiện lương. Một đứa nhỏ hoàn mỹ như thế, hắn sao có thể đưa nàng tới tam ban chứ, vậy không phải quá tiện nghi cho Chu giáo tập rồi sao. Hừ, đâu có dễ ăn dữ vậy? ba vị giáo tập của trù nghệ ban cũng không phải dạng vừa đâu nha.
“Ngươi không cần lo lắng!” Hắn ngửa đầu nói, “làm thế nào để giải quyết thích đáng chuyện này, ta và Mã giáo tập cùng Tần quản sự sẽ thảo luận, ngươi chỉ cần tập trung vào cuộc thi là được” nói xong liền rời đi.
Lâm Tiểu Trúc cũng quay về sân của mình. Chu Ngọc Xuân vừa thấy nàng đi vào liền giữ lấy nàng, kéo nàng đến một góc khuất “Lâm Tiểu Trúc, Du giáo tập nói gì với ngươi vậy? có phải bảo ngươi đừng lo lắng, bọn họ sẽ giữ ngươi lại?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play