Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi phối cùng váy suông dài thông dụng, không làm ai chú ý. Bây giờ còn chưa đến chín giờ rưỡi, trên bãi cỏ có vài chú chó không đeo dây dắt chó chạy lung tung.
Ôn Tiếu Tiếu chợt nhận ra mấy chú chó trên bãi cỏ này sẽ không đeo dây dắt côôs, bởi vì chủ của bọn chúng dẫn chúng tới đây để bay nhảy tự do mà.
Cô đừng bên ngoài hàng rào, do dự không dám đi vào. Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng Lâm Duật Xuyên: “Cô Ôn.”
Ôn Tiếu Tiếu nhìn theo nơi phát ra âm thanh, thấy Lâm Duật Xuyên dắt một chú chó cỡ trung đi về phía mình. Hôm nay anh không mặc âu phục nghiêm chỉnh mà mạc một chiếc áo sơ mi phẳng phiu, sạch sẽ, trên tay anh còn có dây nịt tay, trông còn cấm dục hơn lần trước.
Anh dắt chú chó tới trước mặt Ôn Tiếu Tiếu, nở nụ cười nhạt: “Cô đến sớm vậy?”
Ôn Tiếu Tiếu ngước mắt nhìn anh, cũng mỉm cười: “Anh Lâm còn đến sớm hơn tôi mà.”
Lâm Duật Xuyên khẽ bật cười, nhìn cô hỏi: “Cô ăn sáng chưa?”
“Rồi.” Ôn Tiếu Tiếu ăn hai miếng bánh mỳ ở nhà trước rồi mới đi, “Còn anh Lâm thì sao?”
“Tôi cũng ăn rồi.” Lâm Duật Xuyên vừa dứt lời, Bánh Rán Vừng đã sủa hai tiếng “gâu gâu”, rồi liên tục vẫy đuôi với Ôn Tiếu Tiếu cứ như muốn thu hút sự chú ý của cô.
Ôn Tiếu Tiêu cúi đầu nhìn chú chó lông xù trước mặt, chợt thấy vui vẻ: “Chắc đây là Bánh Rán Vừng nhỉ? Đáng yêu thật. Tôi có thể sờ nó không?”
“Đương nhiên có thể.”
Được Lâm Duật Xuyên cho phép, Ôn Tiếu Tiếu mới xoay người đặt tay phải lên đầu Bánh Rán Vừng. Bánh Rán Vừng ngẩng đầu nhìn cô, còn thè lưỡi ra. Khi Ôn Tiếu Tiếu giơ tay lên, nó không hề né, cũng không nhe răng.
Cuối cùng tay Ôn Tiếu Tiếu cũng đặt lên cái đầu đầy lông đen mềm mại của nó, còn nhẹ nhàng xoa hai cái.
A a a a a, cô sờ vào chó rồi nè!
Nội tâm Ôn Tiếu Tiếu cực kỳ kích động. Bình thường cô chỉ có thể nhìn người khác sờ chó qua màn hình điện thoại, còn thực tế thì chưa bao giờ, làm cô thèm lâu lắm rồi đấy!
Nhưng mặt cô vẫn bình tĩnh như không, chỉ cười ngọt ngào khen Bánh Rán Vừng một câu: “Bánh Rán Vừng đáng yêu quá đi!”
“Gâu!” Bánh Rán Vừng vẫy đuôi nhanh hơn, cứ như nghe hiểu cô khen mình.
Lâm Duật Xuyên bật cười, anh đoán không sai, quả nhiên chú chó sẽ thích Ôn Tiếu Tiếu.
“Chúng ta vào đó ngồi một lúc đi.” Lâm Duật Xuyên đề nghị.
Ôn Tiếu Tiếu gật đầu: “Được.”
Có Lâm Duật Xuyên đi cùng, cô không sợ những chú chó khác nữa. Bọn họ ngòi xuống một chỗ khá sạch sẽ trong bãi cỏ, mở dây dắt chó của Bánh Rán Vừng ra để nó có thể vui chơi.
Ôn Tiếu Tiếu nhìn Bánh Rán Vừng chạy trên thảm cỏ, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên. Lâm Duật Xuyên ngồi cạnh Ôn Tiếu Tiếu cũng đang nhìn Bánh Rán Vừng, nói: “Lúc mới nhặt được Bánh Rán Vừng, nó vẫn còn là một chú cún con. Không ngờ bây giờ đã lớn như vậy.”
Bánh Rán Vừng có kích thước cỡ trung, lại màu đen nên khi trước lúc anh dắt nó đi dạo dưới chung cư đã khiến mấy cô gái trẻ tuổi sợ hãi.
Nhưng trông Ôn Tiếu Tiếu khá bình thường. Xem ra cô có thể sống chung hòa thuận với Bánh Rán Vừng.
“Anh nuôi Bánh Rán Vừng khá tốt.” Mặc dù chưa nuôi chó bao giờ nhưng Ôn Tiếu Tiếu theo dõi rất nhiều blog của các chủ vật nuôi, có thể phân biệt một người nuôi tốt hay không tốt.
Lâm Duật Xuyên: “Chỉ là tôi không thể ở nhà chăm nó hằng ngày được, đôi khi lại phải đi công tác xa nhà vài ngày. Thật ra Bánh Rán Vừng rất bám người.”
Ôn Tiếu Tiếu tò mò hỏi: “Vậy lúc anh đi công tác, Bánh Rán Vừng phải làm sao?”
Lâm Duật Xuyên đáp: “Tôi sẽ tạm đưa nó đến chỗ mẹ tôi. Bây giờ nó không nhạy cảm như trước nữa, mặc dù vẫn hơi buồn khi phải tới chỗ ba mẹ tôi, nhưng không đến mức không ăn không uống.”
Ôn Tiếu Tiếu khẽ gật đầu. Cô nghiêng đầu nhìn Lâm Duật Xuyên, mỉm cười: “Xem ra Bánh Rán Vừng rất thích anh.”
Ôn Tiếu Tiếu có thể nổi danh trong giới lolita cạnh tranh kịch liệt như vậy là nhờ cô xinh đẹp giọng ngọt, nhất là khi cười, đôi mắt cô cong cong như vầng trăng khuyết, khóe miệng nhoẻn lên tạo thành vòng cung xinh xắn, cực kỳ có sức hút.
Cô ngồi trên bãi cỏ, mái tóc đen theo dõi đung đưa. Ánh nắng vàng rơi vào mắt, vào đôi môi, khiến cả người cô như bừng sáng.
Đôi mắt Lâm Duật Xuyên hơi di chuyển. Anh nhìn người trước mặt, nghiêm túc nói: “Cô Ôn, mặc dù chúng ta mới gặp nhau hai lần, tôi nói như vậy thì hơi nhanh, nhưng bây giờ tôi thật sự rất cần nhận giấy chứng nhận kết hôn, không biết cô thấy sao?”
…
Đa số người tham gia xem mắt đều là người trưởng thành, mục đích cuối cùng đương nhiên là kết hôn, làm gì có ai hẹn hò.
Lâm Duật Xuyên muốn kết hôn cũng là chuyện thường. Nếu anh không muốn kết hôn mới là lãng phí thời gian của đôi bên.
Nhưng đúng như anh nói, quả thật là hơi nhanh quá.
Sau một thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi, Ôn Tiếu Tiếu bình tĩnh lại. Cô ngước mắt nhìn Lâm Duật Xuyên, hiếu kỳ hỏi: “Anh Lâm, không biết vì sao anh lại vội vàng vậy?”
Lâm Duật Xuyên không né tránh: “Đúng là có nguyên nhân đặc biệt thật. Sức khỏe ông nội tôi không tốt, cần phải phẫu thuật. Nhưng đương nhiên phẫu thuật thì rất nguy hiểm cho nên ông ấy không chịu làm, tự bảo mình không sao hết, chỉ vì bị tôi chọc tức mà thôi.”
“Ầy…” Nhà Ôn Tiếu Tiếu cũng có người gia nên hiểu được phần nào tâm trạng của ông nội Lâm Duật Xuyên, “Chắc là ông ấy sợ làm phẫu thuật thôi, các anh có thể khuyên bảo nhiều hơn.”
“Ai cũng khuyên những vẫn không được, còn lấy tôi ra làm lá chắn.” Nói tới đây, giọng điệu Lâm Duật Xuyên lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, “Bởi vì tôi không có bạn gái, thỉnh thoảng còn đến chùa miếu nên họ lo rằng tôi có vấn đề, nói tôi còn hứng thú với gỗ hơn con gái.”
“Ừm…” Sau khi lướt hết vòng bạn bè của Lâm Duật Xuyên, tự dưng Ôn Tiếu Tiếu cảm thấy nói vậy cũng không sai?
“Dạo này tôi bắt đầu đi xem mắt là vì bệnh tình của ông nội. Ông ấy bảo phải thấy tôi kết hôn thì mới đồng ý phẫu thuật.” Lâm Duật Xuyên vốn định tìm đại một người để lừa gạt cho qua là được, nhưng không ngờ ông nội già rồi nhưng còn khôn chán, cứ đòi phải thấy giấy chứng nhận kết hôn thì mới giữ lời.
Thật ra thì anh cũng hiểu, ông nội lớn tuổi nên sợ sau khi vào phòng phẫu thuật thì không ra được nữa, cho nên mới muốn thấy anh kết hôn trước. Nhưng kết hôn không phải chuyện đùa, anh đâu thể kéo đại một người trên đường về kết hôn được.
Từ ngày anh bắt đầu xem mắt tới giờ đã được nửa tháng rồi. Trong số những cô gái anh từng gặp, Ôn Tiếu Tiếu là người phù hơp nhất, cũng là người duy nhất khiến anh nảy sinh suy nghĩ “có lẽ kết hôn với cô cũng không tệ lắm”.
“Cô Ôn, tôi không phải người coi hôn nhân của mình như trò đùa. Đúng là bây giờ tôi rất vội, nhưng tôi cũng đã quyết định rõ ràng sau khi nghĩ kỹ.” Lâm Duật Xuyên hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm gương mặt Ôn Tiếu Tiếu, “Có lẽ chúng ta vẫn chưa đủ hiểu rõ nhau, nhưng sau khi kết hôn, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng, đó là tôn trọng cô, chăm sóc cô, chung thủy với cô.”
Gió nhẹ nhàng thổi thoảng qua gương mặt hai người, khiến vài lọn tóc đen nơi trán Lâm Duật Xuyên khẽ đung đưa toát ra vẻ dịu dàng.
Ôn Tiếu Tiếu không biết là do gió hay là do chính cô tự rung động.
“Tôi vẫn chưa chuyển sang căn hộ ở Kim Ngọc Mãn Đường, đúng lúc có thể dùng làm nhà cưới của chúng ta. Tiền đặt cọc mua căn hộ sẽ do tôi trả nên cô không cần lo chuyện trả nợ.” Lâm Duật Xuyên nhìn cô rồi nói tiếp, “Vì vậy, không biết cô Ôn có thể suy xét về đề nghị nhận giấy chứng nhận kết hôn của tôi không? Hoặc nếu cô còn câu hỏi nào thì có thể hỏi tôi.”
Nhịp tim Ôn Tiếu Tiếu còn nhanh hơn cả hôm qua. Cô biết mình không thể quyết định qua loa, nhưng miệng lại nhanh hơn não: “Có thể.”
Cô nghe mình trả lời như vậy.
Có vẻ Lâm Duật Xuyên thoáng ngạc nhiên một lúc, chắc là không ngờ cô sẽ trả l nhanh như vây: “Cô không định suy xét thêm ư?”
Ôn Tiếu Tiếu lại rất bình tĩnh: “Tôi cảm thấy kết hôn đều là xúc động nhất thời mà thôi, nếu càng suy xét thì sẽ càng không muốn kết hôn.”
Lâm Dưật Xuyên nhếch môi cười: “Vậy chúng ta hẹn giờ đến cục dân chính đăng ký nhé?”