Thời gian Ôn Tiếu Tiếu ở cùng Bánh Rán Vừng không lâu bằng Lâm Duật Xuyên cho nên đây là lần đầu thấy chuyện này. Cô cực kỳ ngạc nhiên: “Trời ạ, Bánh Rán Vừng tinh tế vậy! Thiên thần cún hay gì thế!”
Lâm Duật Xuyên thấy cô khen ngợi Bánh Rán Vừng, không quên tự khen mình: “Chó giống chủ, có lẽ là chủ của nó đã làm mẫu rất tốt.”
“…” Ôn Tiếu Tiếu nhìn anh, sau đó phụt cười thành tiếng, “Sao hồi trước em không phát hiện anh tự luyến thế nhỉ?”
Đương nhiên Lâm Duật Xuyên sẽ không thừa nhận mình tự luyến: “Anh nói sự thật mà.”
“Ừ ừ ừ.” Ôn Tiếu Tiếu đáp qua loa vài câu, nhưng thật ra trong lòng cũng đồng tình với lời anh nói. Cái tính tinh tế của Bánh Rán Vừng quả thật rất giống Lâm Duật Xuyên.
Cô đã nói rồi, cô là một người rất hay để ý mấy chi tiết vặt vãnh.
Hai người đi dạo tới khi trời sắp tối mới về nhà. Ôn Tiếu Tiếu thấy hơi nóng nên vừa về đã vào phòng tắm thay quần áo ngay. Còn Lâm Duật Xuyên thì cho Bánh Rán Vừng ăn vặt, xong xuôi mới vào phòng tắm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play