Dương Xuân Mai là người tính tình nóng vội, thấy ông ta làm chậm như vậy, bà gần như muốn cầm lấy ăn thay ông ta: "Đồng chí Tôn, người khác đã ăn xong hai con, ông một con cũng chưa xong, sợ là phải ăn đến sáng mai mất?"
Tôn Phồn Sâm nghe thấy thì ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười: "Ăn uống là một quá trình, quan trọng nhất là thưởng thức, tôi không vội."
"..." Dương Xuân Mai há mồm, muốn nói rằng ông không vội nhưng tôi vội.
Đúng là người ngoài thì gấp, người trong cuộc thì cứ thảnh thơi.
Trong bữa ăn, những người trẻ tuổi vừa ăn vừa trò chuyện. Dương Xuân Mai cảm thấy mình không có gì để nói với họ, ăn xong bữa cơm thì rời bàn.
Bà đến trước máy may, nhìn vào tấm vải Tôn Chính Đông mang đến, trong đầu hình dung một hồi, phác thảo ra một kiểu dáng cơ bản.
Tôn Phồn Sâm sau khi ăn xong đi dạo đến chỗ Dương Xuân Mai, thấy bà đang chăm chú nhìn vào tấm vải, cười hỏi: "Vải này làm áo sơ mi được không? Tôi mua bừa, không biết chọn lắm."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT