Trịnh Vũ Bác bị bắt về nhà kiểm điểm xong, hôm nay lại thản nhiên vác cặp bước vào lớp như chưa có chuyện gì xảy ra. Vừa thấy Đàm Thanh, cậu liền lục lọi trong cặp, rút ra mấy tờ tài liệu, trong đó có một tờ đề cương môn lịch sử ghi tên Trình Đông Quân.

“Haha, cái tên Trình Đông Quân này, lại nhét nhầm đề cương của mình vào cặp tớ rồi.” Cậu ta cười ha hả.

Đàm Thanh cũng thấy buồn cười, nghĩ kỹ lại, đúng là phong cách của Trình Đông Vân. Cô cầm tờ đề cương lên xem, dòng ghi tên trên cùng — Trình Đông Quân. Chỉ cần nhìn nét chữ quen thuộc này thôi, cô đã không nhịn được mà mỉm cười. Chữ của cậu ấy vẫn như vậy. Gần hai năm trôi qua, nét chữ của Trình Đông Quân gần như không thay đổi, chỉ là ngay ngắn hơn một chút so với trước đây.

Trịnh Vũ Bác ghé lại nhìn, bình luận: “Tớ đoán là cậu ta chỉ viết tên một cách nghiêm túc thôi, cậu nhìn xuống xem, phần điền khuyết bên dưới chỉ viết được có một dòng rưỡi, nhìn phát biết ngay là làm cho có.”

Đàm Thanh cũng cúi đầu nhìn xuống, dừng một chút, rồi cười nói: “Chắc là trong 25 phút tự học ngắn, cậu ta dành 20 phút luyện viết tên bằng chữ Khải, 5 phút còn lại mới rề rà viết được một dòng rưỡi chữ Thảo.”

Cả ngày hôm nay, Trịnh Vũ Bác – sau khi về nhà kiểm điểm – chính thức quay lại lớp. Một số thầy cô thân thiết với cậu ta còn trêu chọc vài câu. Đamg Thanh cảm thấy, mấy ngày bị bắt về nhà kiểm điểm chẳng giúp cậu ta tu tâm dưỡng tính được bao nhiêu, nhưng lại rèn ra được một bộ mặt dày đao thương bất nhập.

Buổi chiều trong giờ tiếng Anh, cô liếc sang chỗ Trịnh Vũ Bác, thấy cậu ta đang lúi húi viết cái gì đó, không rõ có phải là bài tập tiếng Anh hay không.

Tan học, Trịnh Vũ Bác đứng dậy, lật ra tờ đề cương ban sáng, cười hì hì: “Nãy giờ tớ đã làm xong phần trên rồi.”

Quả nhiên đúng như Đàm Thanh dự đoán.

Cô cũng không nói gì thêm, chỉ liếc qua tờ đề cương trong tay cậu ta, chậm rãi nói: “Đưa tớ đi, tớ làm nốt phần trắc nghiệm cho cậu ấy.”

Đàm Thanh đưa tay nhận lấy tờ đề cương, không màng đến chiếc cặp vẫn chưa thu dọn trên bàn, tiện tay cầm một cây bút, bắt đầu làm bài.


“A Thanh, nhanh lên chút, tớ còn phải mang về trả cho cậu ấy nữa.” Trịnh Vũ Bác đứng bên cạnh thúc giục.

Sau khi tan học, Trịnh Vũ Bác chạy thẳng đến khu ký túc xá số 9, bấm chuông trước cửa phòng Trình Đông Quân.

Người mở cửa chính là Trình Đông Quân, vừa về đến nhà không lâu.

Cậu bạn đứng ngoài cửa giơ tờ đề cương ra: “Của cậu đây, phần điền khuyết tớ làm, phần trắc nghiệm là Đàm Thanh làm. Bọn tớ đối xử với cậu tốt như vậy, nhớ cảm động đi nhé.”

Trình Đông Vân cúi đầu xem lướt qua tờ đề cương, nhàn nhạt nói: “Hai cậu rảnh ghê nhỉ. Chả trách tớ tìm mãi không thấy, hóa ra lại rơi vào tay cậu.” Ánh mắt cậu dừng lại trên mấy dòng chữ bay lượn như rồng bay phượng múa, khẽ nhướn mày, “Chữ cô ấy vẫn cẩu thả như thế nhỉ.”

Trịnh Vũ Bác liếc qua một cái, phất tay than vãn: “Đừng nhắc nữa, hai năm nay chữ cô ấy còn đạt đến một trình độ cao hơn, mỗi lần chép bài đọc sách của cô ấy, mắt còn mệt hơn tay.”

Trình Đông Vân bật cười nhẹ.

“Nhớ ngày trước chép bài tập của cô ấy đã mệt rồi, giờ thì chẳng còn cơ hội nữa.”

Trịnh Vũ Bác nhếch miệng, trêu chọc: “Không sao đâu, cậu chuyển về lớp bọn tớ đi, tha hồ tận hưởng tuyệt kỹ ‘chữ bay lượn’ của cô ấy.”

Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân vọng lại từ cầu thang. Trịnh Vũ Bác nghe thấy liền quay đầu nhìn.

Đó là một nam sinh trạc tuổi bọn họ, vẻ ngoài rất đẹp trai.

Cậu ấy bắt gặp ánh mắt của hai người, mỉm cười lễ phép, gật đầu chào, rồi tiếp tục bước lên tầng.

Đợi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, cánh cửa tầng trên đóng lại, Trịnh Vũ Bá mới mở miệng hỏi:

“Đây là ai thế? Cảm giác khá lạ, trước đây hình như chưa gặp bao giờ.”

“Phương Chính Dương, ở tầng trên nhà tớ. Mẹ cậu ấy là giáo viên trường Hà Trung, thuê nhà ở đây. Hình như dạo này cậu ấy đang ở cùng mẹ.”

Trịnh Vũ Bác gật đầu, cũng không định nán lại lâu, nói vài câu rồi tạm biệt Trình Đông Quân, nhanh chóng về nhà.

Trình Đông Quân đứng bên cửa sổ hành lang, nhìn ra ngoài. Trời đã bắt đầu sẫm tối.

Sáng hôm sau, Đàm Thanh đến lớp rất sớm, mới 6 giờ 20 đã có mặt trong phòng học, sớm hơn bình thường nửa tiếng.


Chủ yếu là vì tối hôm qua, trước khi ngủ, cô chợt thèm món bánh bao nhân thịt và canh cay của tiệm “Lượng Nham Tảo Điểm” ở phố đi bộ. Tính ra cũng đã mấy tháng rồi chưa ghé ăn.


Hương thơm của bánh bao nhân thịt nóng hổi, vị cay nồng của bát canh như kích thích từng tế bào trong não, khiến vị giác cô như bùng nổ. Cuối cùng, lúc 11 rưỡi đêm, cô bật chăn ngồi dậy, mò sang phòng mẹ, ghé sát tai bà thì thầm:

“Mẹ ơi, sáng mai con muốn ăn bánh bao với canh cay.”


Làm Trương Phương Phương giật bắn người, mãi mới hoàn hồn lại.

Thế là sáng sớm 5 giờ rưỡi, Trương Phương Phương gọi con gái dậy, hai mẹ con cùng nhau đến tiệm “Lượng Nham Tảo Điểm”.

Giờ này chưa phải lúc cao điểm, trong quán không quá đông, chủ yếu là học sinh và công nhân. Những xửng bánh bao vẫn còn đang nghi ngút hơi.

Đàm Thanh ngồi xuống bàn, từng miếng bánh bao xen lẫn với từng ngụm canh cay, vị giác được thỏa mãn, cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Khi uống hết ngụm canh cuối cùng, bữa sáng mới chính thức kết thúc.

“No chưa? Đã thỏa mãn chưa?” Mẹ cô ngồi đối diện, mỉm cười hỏi.

“Vâng, no rồi, thỏa mãn rồi ạ.”

“Được rồi, đi thôi.”

Hai mẹ con lau miệng, đứng dậy rời khỏi quán.

Bên cạnh cửa, hàng người mua bánh bao cũng bắt đầu đông lên. Đàm Thanh chú ý thấy trong hàng có một nam sinh cao ráo, mặc chiếc áo đồng phục ngắn tay mùa hè giống cô. Cậu ta có vẻ rất quen thuộc với cô nhân viên phát bánh bao.

“Chàng trai, hôm nay lại đến à? Vẫn một lạng bánh bao nhân thịt chứ?”

“Vâng ạ, cô cho cháu thêm một bát canh cay nữa.”

Đàm Thanh liếc nhìn một chút rồi vén rèm cửa bước ra ngoài. Hơn sáu giờ sáng, không khí đầu hè vẫn còn mát mẻ, cơn gió nhẹ thổi tan đi hơi nóng còn vương lại sau khi cô uống xong bát canh cay. Cô lên xe mẹ, đón gió đi đến trường.

Vào lớp học, đúng sáu giờ hai mươi phút.

Đàm Thanh lấy tài liệu ôn thi môn địa lý ra, bắt đầu đọc.

Hai mươi phút sau, cơn buồn ngủ dần kéo đến, mí mắt cô sắp sụp xuống, miệng cũng hơi khô. Cô cầm lấy cốc nước, đứng dậy. Lúc này, phần lớn bạn bè trong lớp đã đến, kỳ thi sắp cận kề, ai nấy đều vùi đầu vào tài liệu và bài tập ôn luyện. Hàng trước, Châu Giai Nguyệt vẫn chưa đến, có lẽ lại gặp chuyện gì ngoài ý muốn nên vẫn còn trên đường.

Máy nước nóng đặt ở tầng hai của tòa nhà, Đàm Thanh đi dọc theo hành lang phía tây rồi lên cầu thang. Đặt cốc vào vòi nước, nhưng chờ mãi vẫn không thấy nước chảy ra.

Cô khó hiểu, dùng tay vỗ nhẹ vào máy nước nóng, vẫn không có phản ứng. Ngẩng đầu nhìn lên, trên tường dán một tờ thông báo mới tinh: “Máy này đang sửa chữa, vui lòng sử dụng máy nước nóng khác.”

Thì ra là vậy.

Tầng ba cũng có một máy, còn ở tòa nhà số ba, tầng hai cũng có một cái.

Vừa nghĩ đến lựa chọn thứ hai, cô lập tức không muốn leo cầu thang nữa.

“Đi lên lại phải leo thang, thôi đi sang tòa ba, dù gì cũng chỉ cách vài bước chân.” Cô lẩm bẩm tự thuyết phục mình.

Nói xong, cô băng qua hành lang nối hai tòa nhà, đến máy nước nóng ở tòa ba. Trong lúc lấy nước, cô liên tục liếc nhìn hành lang, nhưng chỉ có vài học sinh đeo cặp từ cầu thang phía đông đi lên, rồi rẽ vào lớp học của mình, hoàn toàn không thấy bóng dáng người cô muốn gặp.

Chẳng mấy chốc, cốc nước đã đầy. Không biết vì lý do gì, nước từ máy nóng lạnh trong trường lúc nào cũng mát lạnh, cứ như vừa lấy ra từ tủ lạnh vậy.

Đàm Thanh đoán, có thể là nước được lấy từ dưới lòng đất rồi qua quá trình lọc, nên máy nước lúc nào cũng phát ra tiếng ù ù. Dĩ nhiên, đây chỉ là giả thuyết của cô, cô cũng chưa hỏi hay kiểm tra gì về việc này.

Cô cầm chai nước lên, uống một ngụm lớn. Cảm giác mát lạnh trượt qua khoang miệng và cổ họng, cảm giác sảng khoái lan tỏa khắp cơ thể.

Cơn buồn ngủ ban nãy cũng dần tan biến, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn. Cô đậy nắp chai lại, dừng lại ngay ngã rẽ.

Dường như hành lang này có một sức hút kỳ lạ, cuối hành lang là ánh sáng kéo dài từ cánh cửa, trên nền gạch trắng càng nổi bật.

Cảm giác như đây là một lối đi dẫn về phía ánh sáng.

Sau vài giây suy nghĩ, cô quyết định tiến về phía hành lang. Từ cửa đông hành lang, cô có thể nhìn thấy những cành liễu xanh rủ xuống, đung đưa theo cơn gió nhẹ của mùa hè, bay trong ánh sáng dịu dàng của buổi sáng.

Đàm Thanh luôn cảm thấy, khi nhìn thấy những cành liễu non mọc ra, mùa hè đã thực sự đến gần.

Vì vậy, những cành liễu mới mọc chính là biểu tượng của mùa hè.

Như một dấu hiệu.

Cô từng bước đi về phía đầu hành lang, càng lúc càng gần với lớp học, càng lúc càng gần với ánh sáng, càng lúc càng tiến gần về phía tia sáng từ hành lang chiếu vào.

Khi cách cửa trước lớp 9 chưa đầy hai mét, Đàm Thanh chậm bước lại, nhưng cũng không dám đi quá chậm, sợ sẽ làm lộ ý đồ.

Khi một chân vừa bước vào khu vực cửa lớp 9, cô bất ngờ quay đầu sang bên phải nhìn vào lớp học, ánh mắt đầy mong đợi, trái tim trong lồng ngực như treo lên.

Cậu thiếu niên đó đứng trước bục giảng, hai tay chống lên bàn, cúi đầu nhìn vào cuốn sách “Ngũ Tam”, mái tóc trước trán hơi động.

Đúng lúc đó, một học sinh lớp 9 không biết đã đi từ đâu đến, giờ đang bước qua bên cạnh Đàm Thanh, hướng về cửa trước lớp.

Cậu thiếu niên trước bục giảng chú ý đến tiếng động từ cửa trước, ngẩng đầu lên và nhìn về phía này. Ánh sáng từ cửa sổ bên phải lớp chiếu qua, chiếu lên người cậu, làm nổi bật chiếc mũi cao và đôi mắt phượng hơi nhếch ở đuôi, trong ánh sáng trông càng thêm rực rỡ và cuốn hút.

Mái tóc phân ngôi nhẹ nhàng bị gió từ ngoài cửa sổ thổi nhẹ, những sợi tóc bay lên trong ánh sáng, thay đổi thành một màu sắc khác, lấp lánh.

Đàm Thanh đối diện với ánh mắt của cậu, một chút ngây người, khẽ mỉm cười rồi bước đi qua.

Trong đầu cô vẫn chưa kịp hồi phục lại, ngơ ngác bước đi, nhớ lại dáng vẻ của Trình Đông Quân lúc nãy.

Ánh sáng trong hành lang chiếu lên khuôn mặt cô.

Cô đột nhiên hiểu được ý nghĩa của cụm từ “chớp mắt như phượng hoàng”, một cảm giác rất thật và rõ ràng.

Ở đầu hành lang phía tây, Phương Chính Dương cầm chiếc cốc không có nước đứng đó, từ xa, cô gái bước vào ánh sáng, để lại một cái bóng trên mặt đất, phần tóc ngắn của cô được phủ một lớp ánh sáng buổi sáng rực rỡ.

Cơn gió đi qua bên cô, kéo theo những sợi tóc bay lượn, làm trái tim của cậu cũng dao động.

Cậu nhìn theo cô, nhìn cô rẽ ngoặt xuống cầu thang, rồi biến mất trong hành lang.

 

Tác giả có lời muốn nói:

Đàm Thanh thích một người theo cách riêng của cô ấy, có sự kiêu hãnh của riêng mình. Cô ấy sẽ không chờ đợi Trình Đông Quân một cách đặc biệt.

Phương Chính Dương đã xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play