Ánh nắng ấm áp buổi sớm trải dài trên con đường lát đá ở bãi đỗ xe, những hạt bụi mịn bám trên mặt gạch phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Đã vào tháng Tư, những cây cỏ từng chìm trong lặng lẽ cũng dần dần hồi sinh.
Đàm Thanh đứng trên cầu vẫy tay tạm biệt mẹ, sau đó xoay người đi về phía cổng Bắc mới mở ở phía Tây bãi đỗ xe. Cổng Bắc không rộng rãi như cổng Đông và cổng Nam, chỉ là một cánh cổng sắt nhỏ.
Dạo gần đây, dịch cúm hoành hành, trường học đã thực hiện các biện pháp đối phó, ngoài cổng Đông, còn mở thêm cổng Bắc. Khối lớp của Đàm Thanh được yêu cầu đi vào trường từ cổng này.
Trên cầu, xe cộ qua lại tấp nập, một số là xe phụ huynh đưa đón học sinh, một số khác là xe điện của học sinh chạy về bãi đỗ xe.
Những chiếc xe điện chạy vào bãi đỗ xe với tốc độ rất nhanh, hầu như không giảm tốc.
Đàm Thanh vừa đi vừa dừng, liên tục tránh né các phương tiện đang di chuyển, đồng thời đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt tìm kiếm xung quanh.
Bất chợt, một chiếc xe điện màu vàng hồng lướt qua tầm mắt, cô hơi sững người, ngay sau đó liền tăng tốc bước đi, mái tóc bị làn gió nhẹ thổi rối.
Trình Đông Quân nhấc quyển sách trong giỏ xe rồi bước xuống.
Hai người cách nhau một đoạn, Đàm Thanh cẩn thận giữ khoảng cách, siết chặt quai balo, do dự không biết có nên tiến thêm chút nữa hay không.
Sau vài giây suy nghĩ, cô rảo bước chạy chậm về phía trước, đồng thời cố gắng giảm thiểu âm thanh phát ra từ đôi chân, có chút lén lút mà rụt rè.
Khi chỉ còn cách Trình Đông Quân hai mét, Đàm Thanh chậm lại, đưa tay lên chỉnh lại những sợi tóc rối, rồi lại bước nhanh hơn. Cô tự hỏi, dáng vẻ kỳ quặc và ngốc nghếch này của mình có khiến người ta cảm thấy kỳ lạ không?
“Trình Đông Quân.”
Chàng trai quay đầu lại, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhìn Đàm Thanh đang đứng phía sau. Mái tóc ngắn của cô đã dài gần đến vai, nhưng dáng vẻ vẫn chẳng hề thay đổi.
Hai người cùng nhau đi về phía cổng trường.
"Hôm nay các cậu đọc sớm môn gì thế?" Đàm Thanh chủ động bắt chuyện, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh.
"Tiếng Anh." Trình Đông Quân đáp.
“Còn các cậu?”
“Ngữ văn.”
Ánh mắt cô lướt qua quyển sách Ngũ Tam màu cam bên cạnh, giọng điệu dịu dàng trêu chọc: “Dạo này bắt đầu ôn tập Địa Sinh rồi hả?”
"Không ôn không được, ít nhất cũng phải kiếm cái C, không thì làm sao đăng ký thi?" Trình Đông Quân cúi đầu nhìn quyển Ngũ Tam trong tay, cười cười.
“Ừm, cố gắng ôn tập đi.”
Trình Đông Quân cao hơn Đàm Thanh khá nhiều, bước chân cũng nhanh hơn, nhưng cậu không hề có ý định giảm tốc độ, buộc cô phải điều chỉnh bước chân để theo kịp.
Đàm Thanh học ở tòa số 2, còn Trình Đông Quân thì ở tòa số 3 phía trước. Các tòa nhà giảng dạy của trường đều liền kề nhau, từng tầng từng dãy nối tiếp, không có khoảng trống.
Hai người chia tay nhau ở lối cầu thang tòa số 2.
Trình Đông Quân tiếp tục đi dọc hành lang về phía Nam, như mọi ngày.
Hôm nay, Đàm Thanh bước nhanh đến lớp một ở đầu hành lang phía Đông, không thể chờ đợi mà vội vã chạy đến chỗ Châu Giai Nguyệt ở bàn trước, gương mặt tràn đầy vui vẻ.
“Tớ vừa gặp cậu ấy xong, còn chủ động chào cậu ấy nữa.”
Châu Giai Nguyệt ngạc nhiên rồi mừng rỡ. Cô hiểu rõ, đối với cô gái trước mặt, đây đã là một bước tiến rất lớn.
“Hôm nay cậu thật dũng cảm! Rồi sao, hai người thế nào?”
“Thật ra...vẫn là tớ tìm đề tài để nói chuyện thôi.” Giọng Đàm Thanh có chút trầm xuống.
“Không sao đâu! Năm ngoái hai cậu còn như hai người xa lạ không quen biết cơ mà. Chắc chắn sẽ ổn thôi.” Châu Giai Nguyệt nhìn cô đầy nghiêm túc, “Đi nào, dẫn cậu đi shopping!”
“Còn chưa đầy năm phút nữa vào lớp rồi.” Đàm Thanh quay lại nhìn đồng hồ trên tường phía sau.
“Không sao đâu, Tần Tuệ vào lớp muộn lắm. Đi đi, hiếm khi hôm nay tớ hào phóng thế này.”
Thấy tâm trạng hiếm khi vui vẻ như vậy, Tán Thanh không còn do dự nữa. Hai người khoác tay nhau, không vội vã mà chậm rãi rời khỏi lớp học, vừa đi vừa cười nói dọc theo hành lang hướng về phía căng-tin nhỏ.
Ở độ tuổi này, bị trễ học vài phút thì có sao đâu.
Chỉ còn ít phút nữa là bảy giờ, ánh nắng sớm càng thêm rực rỡ.
Do gần đây là thời điểm đặc biệt, trường Bình Trung tạm dừng nội trú, hủy bỏ giờ tự học buổi tối, mỗi buổi chiều tăng thêm một tiết chính khóa, và có cả lớp bù vào thứ Bảy. Đến năm giờ chiều, học sinh Bình Trung lần lượt rời khỏi cổng.
Đàm Thanh bị giáo viên chủ nhiệm, thầy Từ, gọi riêng vào văn phòng Sơ Trung năm 2(*).
(Chú thích:
Sơ Trung năm 2 (初二) = lớp 8 bên mình đó.)
Cô nhìn quanh một vòng, trước khi đến đây, Trương Tỉnh Kỳ ở hàng đầu nhờ cô xem thử giáo viên tiếng Anh đã đi chưa.
Lúc này, trong văn phòng đã không còn bóng dáng của giáo viên tiếng Anh.
Lúc này, thầy Từ lấy ra từ dưới bàn một bộ sách. Đàm Thanh nhìn kỹ, hóa ra đó chính là bộ sách tham khảo môn Ngữ văn mà kỳ trước nhà sách từng nhờ trường quảng bá.
Khi đó, mọi người đều chìm đắm trong tiểu thuyết và truyện tranh, chẳng ai quan tâm. Mà Ngữ văn vốn là thế mạnh của Đàm Thanh, cô cũng không để ý nhiều. Nghĩ lại, lúc thầy Từ vừa đọc xong tên sách, cô đã cúi đầu làm bài toán nháp rồi.
Từ Dương Hoa chậm rãi lên tiếng: “Bộ sách này quảng bá xong mà người ta vẫn chưa lấy lại, tôi đoán chắc cũng không cần nữa. Em mang về dùng đi, tôi thấy sách này khá hay.”
Đàm Thanh nhận lấy sách, sống mũi hơi cay cay, cô cảm thấy vô cùng biết ơn: “Cảm ơn thầy ạ.”
“Về đi, bỏ vào cặp, đừng để các bạn khác thấy.”
“Em biết rồi ạ. Tạm biệt thầy.”
Đàm Thanh cất sách vào cặp, quay người bước ra khỏi văn phòng.
Vừa bước ra ngoài, một bóng dáng quen thuộc liền lọt vào tầm mắt. Tim cô chợt thắt lại, nhưng ngay sau đó, cô nhìn về phía Tây, nơi Trương Tỉnh Vân đang đợi mình, liền vội vàng chạy đến:
“A Vân!”
Từ khóe mắt, Đàm Thanh nhìn thấy nam sinh kia vẫn khoác vai bạn bè đi tiếp, không hề quay đầu lại.
"Tống Minh Hạo bọn họ đang đợi chúng ta ở sân bóng rổ cạnh trường mẫu giáo." Trình Đông Quân nói với Điền Nhất Hác bên cạnh.
"Cậu ta không thể đổi chỗ khác được à? Thằng đó chơi bóng đáng sợ lắm, lần trước ném bóng bay thẳng vào sân mẫu giáo. Lúc vào lấy bóng, suýt nữa bị cô giáo xinh đẹp ở đó giữ lại, nói là suýt đập trúng trẻ con. Tớ không đi đâu, tớ không muốn lại bị cô ấy mắng, ảnh hưởng đến hình tượng của tớ." Điền Nhất Hác càng nói càng bực bội.
Trình Đông Quân bất đắc dĩ: “Cậu ấy à, chẳng phải chỉ sợ ảnh hưởng đến hình tượng của cậu trong mắt cô giáo xinh đẹp sao?”
"Thôi bỏ đi. Cậu…" Điền Nhất Hác đột nhiên dừng lại, “Ê? Hình như có ai đang gọi cậu kìa.”
"Tớ không biết." Trình Đông Quân vẫn không quay đầu lại.
"A Vân" và "A Quân" (阿云 - 阿昀), nghe cũng khá giống nhau.
May mà cô gái đang chạy phía sau không nghe thấy cuộc đối thoại này, cũng không nghe thấy câu “Tớ không biết.”
Lúc này, Đàm Thanh cũng nhận ra rằng tiếng gọi của mình không hề thu hút sự chú ý, không chỉ với bọn họ mà còn với cả những học sinh xung quanh.
Giữa không gian ồn ào, giọng cô chỉ như một phần nhỏ của bản nhạc nền hỗn loạn.
Vậy nên cô ngừng chạy, hành động như một canh bạc nhỏ của cô không hề nhận được hồi đáp.
Nhưng cô cũng đã quen rồi.
Thấy cô đột nhiên dừng lại, Trương Tỉnh Vân hơi khó hiểu, chậm rãi bước đến.
“Cậu xem giúp tớ chưa? Cô Trịnh có ở trong văn phòng không?”
"Hả?" Đàm Thanh có chút mất tập trung.
“Tớ hỏi là cô ấy có ở văn phòng không?”
"À, cô Trịnh không có ở đó." Đàm Thanh hơi ngẩng đầu lên, dần dần lấy lại tinh thần.
“Thế bài tập tiếng Anh trưa nay của tớ phải làm sao đây, trời ạ.”
“Mai tớ sẽ giải thích với cô giáo, về nhà đi.”
Bọn họ cứ thế bước đi, bóng lưng của chàng trai trong tầm mắt cô gái dần dần khuất sau hoàng hôn.
Đàm Thanh về đến nhà, ăn cơm với mẹ, gọi điện cho bố, ôn bài, viết nhật ký, lên giường đi ngủ. Một ngày đơn giản cứ thế lặp đi lặp lại.
Cô cũng không thường xuyên viết nhật ký.
Mười giờ bốn mươi sáu phút tối, dưới ánh đèn bàn, cô gái cầm bút viết:
"Lần sau nếu gặp lại cậu ấy vào buổi sáng, nhất định phải nói với cậu ấy rằng—khi đó, tớ thực sự chưa từng nói những lời ấy.
Liệu năm nay cậu ấy có tin không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗi tối đều viết.