Châu Giai Nguyệt dạo này lại phát hiện thêm một anh chàng đẹp trai, đây đã là người thứ tư trong danh sách “soái ca” của cô nàng. Mỗi người trong danh sách của Châu Giai Nguyệt đều có biệt danh riêng.
Vị trí thứ nhất, nam thần không ai thay thế được – Tống Tống, có địa vị cao nhất.
Vị trí thứ hai, ngũ quan hài hòa, đôi mắt sâu thẳm – “Anh trai mối tình đầu”. Vì sao gọi là “mối tình đầu”? Theo lời chính chủ: “Anh ấy cho tớ cảm giác giống như mối tình đầu mà tớ từng gặp trong giấc mơ.”
Vị trí thứ ba, đường nét dịu dàng, dưới ánh sáng trông như gió mát trăng thanh – “Anh trai thứ Sáu”. Như cái tên đã nói lên tất cả, chỉ đến tiết thể dục ngày thứ Sáu mới có thể gặp được anh ấy.
Vị trí thứ tư, nam thần mới nổi, đôi mắt to đậm, lông mày rậm – “Khách mời rung động”.
Châu Giai Nguyệt gặp cậu ấy vào một buổi ra chơi đẹp trời. Khi đó, máy nước nóng ở mỗi tầng đều ngừng hoạt động, mỗi lớp được phát phiếu lấy nước và phải đến quảng trường giữa tòa nhà số 2 và số 3 để đổi một bình nước lớn. Châu Giai Nguyệt dẫn theo mấy cậu bạn gầy gò trong lớp đi lấy nước như mọi khi, đúng lúc đó, một nam sinh lớp 2 khối 3 vừa xuống lầu.
“Khách mời rung động” xách theo chiếc bình rỗng, chậm rãi bước đi, xung quanh là mấy người bạn vây quanh.
Cô ngơ ngẩn nhìn anh, đến mức thất thần.
Chỉ một ngày bình thường như bao ngày khác, anh ấy đã góp mặt trong danh sách “soái ca” của Châu Giai Nguyệt, chỉ xếp sau nam thần số một.
Châu Giai Nguyệt chạy về lớp, thở hổn hển:
“Đàm Thanh, đi thôi, ngắm trai đẹp!”
Lúc đó, Đàm Thanh đang mày mò với chai dầu gió vừa mới mua sáng nay, chuẩn bị đưa cho Tống Minh Hạo và Trình Đông Quân ở tầng hai.
Ở độ tuổi này, các cô gái vừa bắt đầu rung động, sức hút của soái ca đương nhiên không thể xem thường. Đàm Thanh lập tức nhét chai dầu gió vào túi, nhanh chóng chạy theo Châu Giai Nguyệt ra sân.
“Đâu? Đâu rồi?”
“Ơ? Sao không thấy người?” Châu Giai Nguyệt nhìn quanh, tìm mãi không thấy, chỉ thấy "huynh đệ" của mình—Quan Phi Phi, cùng với Tống Minh Hạo và mấy người khác đang lững thững xuống lầu.
“Huynh đệ” Quan Phi Phi thấy Châu Giai Nguyệt liền chủ động vẫy tay. Bên cạnh cậu ta, Tống Minh Hạo cũng để ý đến hai cô nàng, ngơ ngác nghiêng đầu rồi ngốc nghếch vẫy tay theo. Đặt cạnh Quan Phi Phi, cậu ấy trông ngốc đến lạ.
“Thanh, cậu nói xem, cùng một kiểu vẫy tay, sao tớ cứ thấy Tống Minh Hạo giống như—”
“Thằng ngốc làng bên.” Đàm Thanh tiếp lời.
Hai cô gái đập tay nhau: “Đúng là chỉ có cậu mới hiểu tớ!”
Tống Minh Hạo là một nam sinh cao gầy, đeo kính, góc hàm hơi thu vào, trông có chút giống “thanh niên cày game thâu đêm”, nhất là với quầng thâm mắt lúc nào cũng hiện rõ. Mỗi lần cậu ta đến văn phòng giáo viên, thế nào cũng có thầy cô trêu chọc:
“Ơ, tối qua lại đi trộm gà nhà ai thế?”
Còn Quan Phi Phi thì mặt tròn trịa hơn, vóc dáng hơi mũm mĩm, khuôn mặt có nét hoang dã, thêm mái tóc đầu đinh như nhím, nhìn qua khiến người ta cảm giác cậu rất nóng tính. Châu Giai Nguyệt quen cậu từ nhỏ, lúc nào cũng nói:
“Quan Phi Phi không nên tên là Quan Phi Phi, có khi đổi thành Quan Trương Phi thì hợp hơn.”
Câu này Quan Phi Phi đã nghe không biết bao nhiêu lần, từ tức giận đến mức muốn lật bàn, cho đến khi chẳng buồn để ý nữa. Quá trình tâm lý này ra sao, chỉ có cậu ta tự hiểu.
Quan Phi Phi rất có năng khiếu thể thao, nhưng riêng khoản bóng rổ thì… hơi tệ, đôi khi khiến người khác không nhịn được mà lặng lẽ che mặt ngượng ngùng.
Hôm nay, không biết Quan Phi Phi kiếm đâu ra một chiếc kính râm, đến bên cạnh hai cô gái, vung tay đeo lên đầy phong cách.
“Quan Phi Phi, cậu lại định làm gì đấy?” Chu Gia Nguyệt hỏi.
“Có chút chuyện, đại ca đây ra tay giải quyết.” Cậu ta đút tay vào túi quần, tỏ vẻ trầm ổn.
Hai cô gái bất đắc dĩ nhìn nhau. Với kiểu hành động “trẻ trâu” này của cậu ta, họ đã quá quen rồi.
“Còn hai cậu thì sao, đi lấy nước à?” Bên cạnh, Tống Minh Hạo hôm nay lại dùng giọng điệu Đài Loan.
“Lấy từ lâu rồi, bọn tớ ra ngắm soái ca.” Châu Giai Nguyệt đáp tỉnh bơ.
"Hai cậu..." Tống Minh Hạo lắc đầu bất lực, “tớ thật sự không biết phải nói gì nữa.”
“Thầy cô tâm lý học trong trường chẳng nói rồi sao?” Chu Gia Nguyệt hắng giọng, bắt chước giọng điệu của giáo viên:
“Lứa tuổi này, ai cũng thích ngắm trai đẹp vì điều đó mang lại niềm vui và cảm giác hạnh phúc, rất bình thường. Ai mà không thích trai đẹp? Giáo viên cũng thích, nhưng quan trọng là phải giữ thái độ lý trí.”
“Chẳng lẽ hôm đó mấy cậu không nghe buổi nói chuyện của giáo viên à?”
Châu Giai Nguyệt nói hoàn toàn đúng, chuyện này mới xảy ra tuần trước, cả trường đều phải tham dự.
Tống Minh Hạo và Quan Phi Phi cũng chẳng cãi nổi, chỉ có thể gật đầu qua loa cho qua chuyện.
Lúc này, gần mười giờ sáng, mặt trời lên cao, ánh nắng rực rỡ.
Đột nhiên, Đàm Thanh nhớ đến hai lọ dầu gió xanh trong túi mình. Cô lấy một lọ đưa cho Tống Minh Hạo.
“Cái gì đây vậy?” Cậu ta vẫn dùng giọng Đài Loan.
“Dầu gió, buồn ngủ thì bôi vào dưới khóe mắt, đừng bôi lên thái dương.”
Thực ra, bôi lên thái dương cũng có tác dụng, nhưng nếu bôi ngay dưới khóe mắt, mùi hăng xộc thẳng lên khiến người ta tỉnh táo tức thì. Hiệu quả gấp đôi còn gì? Đàm Thanh nghĩ thầm.
Lọ còn lại trong túi bỗng trở nên nặng nề kỳ lạ, khiến cô có chút bối rối, do dự.
Cuối cùng, cô vẫn lấy nó ra, giọng điệu bình thản:
“Cái này cậu mang về đưa cho Trình Đông Quân, bảo cậu ấy buồn ngủ thì bôi dưới khóe mắt.”
Tống Minh Hạo nhận lấy, tiện tay nhét vào túi, không hỏi gì thêm.
Đàm Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người tạm biệt nhau.
Cô ngước nhìn tầng hai phía đối diện, rồi xoay người cùng Châu Giai Nguyệt trở về lớp.
“Bài tập toán giao chưa?” Trên đường đi, Chu Gia Nguyệt hỏi.
“Rồi, hôm nay hơi nhiều, phải nộp trước tiết hai buổi chiều.”
“Hôm nay thứ Năm nhỉ? Haizz, lại đến ngày có món thịt kho một tuần một lần. Hồi quân sự ăn ngon bao nhiêu, giờ dlwr bấy nhiêu.” Châu Giai Nguyệt than thở.
Thứ Năm? Hôm nay đã là thứ Năm rồi sao.
Tiết cuối sáng thứ Năm hình như là tiết thể dục của lớp 9. Nghĩ đến đây, trong lòng Đàm Thanh bỗng có chút mong chờ, vui vẻ.
Mấy tháng nay, vào ngày này, cô thường có thể gặp cậu ở nhà ăn, trên đoạn đường từ bể nước đến bàn ăn của lớp. Cô luôn cố tình đứng gần bể nước chờ đợi, nghiêng đầu nhìn về phía cửa bắc nhà ăn, đến khi nhóm học sinh lớp 9 xuất hiện, cô mới bắt đầu đi từ bể nước về bàn ăn.
Cả đoạn đường đó, có đủ thời gian để cô và cậu ấy gặp nhau, đủ để cô cười và nói với cậu ấy một câu.
“Trùng hợp ghê.”
Mười hai giờ trưa, Châu Giai Nguyệt phải trực nhật ở nhà ăn nên đi trước, Đàm Thanh đi phía sau, theo nhịp nhạc kết thúc giờ ăn trưa, bước lên bậc cầu thang vào căn tin.
Vén tấm rèm nhựa dày nặng, mùi thức ăn cùng bầu không khí oi bức của nhà ăn lập tức quẩn quanh trong mũi.
Như mọi khi, Đàm Thanh đi thẳng đến bể nước, tráng lại hộp cơm của mình, thỉnh thoảng ngước mắt quan sát động tĩnh ở cửa bắc.
Cô cũng không nhớ rõ, đây đã là lần thứ bao nhiêu trong học kỳ này cô chờ đợi ở đây.
Tấm rèm ở cửa phía bắc bị vén lên, Đàm Thanh nhìn sang—đúng là mấy người lớp 9. Rồi hết nhóm này đến nhóm khác, toàn những gương mặt quen thuộc của lớp 9.
Không biết từ lúc nào, cô đã đơn phương ghi nhớ gần hết học sinh trong lớp đó.
Đóng vòi nước lại, Đàm Thanh bắt đầu đi dọc con đường nhỏ cạnh cửa bắc về lớp. Con đường này không dài, cách cổng phía bắc khoảng tám mét, khá hẹp, giữa đường còn có một thùng lớn đựng thức ăn thừa, khiến con đường càng thêm chật chội.
Giữa đám đông, chỉ có cô đi ngược hướng.
Cô đứng sát tường, chờ người lớp 9 đi qua, cũng chờ người ấy xuất hiện trong nhà ăn vào giây phút tiếp theo.
Một lát sau, dòng người thưa dần, nhưng cậu vẫn chưa tới.
Đàm Thanh nhấc chân bước đi, linh cảm rằng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Trình Đông Quân sẽ xuất hiện.
Quả nhiên, một bàn tay cầm hộp cơm màu xanh giống hệt cô vươn ra từ kẽ rèm, chầm chậm đẩy tấm rèm nặng nề lên.
Khóe môi Đàm Thanh khẽ cong.
Chỉ trong chớp mắt, Trình Đông Quân với mái tóc rẽ nhẹ đã đứng ngay trước mặt cô. Hai người chạm mặt.
“Đến muộn thế à?” Đàm Thanh chủ động lên tiếng, nhìn thấy Trình Đông Quân, nụ cười trên mặt càng không thể che giấu được.
Trình Đông Quân cúi đầu nhìn cô, khó hiểu hỏi:
“Cười gì vậy?”
Nói rồi, cậu đưa tay nhẹ nhàng đẩy đầu cô một cái, sau đó nhanh chóng bước đi.
Đàm Thanh cũng chẳng giận, đứng sững vài giây rồi bật cười ngốc nghếch, quay về bàn ăn.
Vì chỉ cần nhìn thấy cậu, tớ đã muốn cười rồi.
—
Hôm nay trên bàn ăn có món thịt kho.
Hôm nay trên bàn ăn có thịt kho, là bàn trưởng, Tán Thanh, sau khi mọi người đều lấy được một phần thịt, tâm trạng đặc biệt vui vẻ, liền chia phần thịt mỡ còn lại cho mấy người bạn thích ăn rau.
Bọn họ ấm ức nhìn cô, thầm nghĩ:
Rau của tôi bị “làm ô uế” mất rồi. Tên địa chủ ác độc này!
Dường như nhà ăn cũng hiểu rõ thịt kho khó nuốt thế nào, nên đã phát thêm mỗi người một quả đào.
“Đào để lại cho các cậu đấy, đừng nguyền rủa tớ nữa.”
Ăn xong, Đàm Thanh tiện tay vứt quả đào của mình rồi đi về phía bể nước.
Trên đường, cô không kìm được liếc sang bàn của lớp 9—Trình Đông Quân vẫn đang ngồi ăn cơm.
Hôm nay cô không tính toán tốt thời gian, đúng lúc là giờ cao điểm ở bồn nước. Đàm Thanh bị mấy người bạn cao to, vạm vỡ chen lấn, mãi mới tìm được một vị trí trống.
Vừa xả nước rửa hộp cơm, một bóng dáng quen thuộc đã thế chỗ bên cạnh.
Một tay cầm quả đào, một tay cầm bát cơm.
Bọn họ thường xuyên gặp nhau ở bể nước nhà ăn.
Có những cuộc gặp gỡ là do Đàm Thanh tạo nên.
Còn một nửa còn lại thì sao?
Trình Đông Quân đến đây vì điều gì?
Cô không nghĩ ra.
“Đào của cậu đâu?” Người bên cạnh hỏi.
“Đưa cho người khác rồi.”
“Đừng sợ mập, cậu cũng không gầy đâu, đừng lo về chuyện đó.” Cậu ta trêu chọc.
“Cậu thật phiền phức, thật phiền phức! Là do lợi của tớ không tốt, ăn nó sẽ chảy máu.” Cô gái có chút giận dỗi.
Một lát sau, cô lại mở miệng:
“Trong túi tớ có kẹo, tự lấy đi.”
“Cậu không ăn à?”
“Tớ béo, ăn nữa sau này không gả đi được.” Giọng cô nhẹ nhàng, dùng chính lời cậu để phản bác.
Trình Đông Quân thích ăn kẹo, cậu đặt quả đào vào hộp cơm đã rửa gần sạch, dùng tay chưa dính nước cẩn thận thò vào túi trái của Đàm Thanh, nhẹ nhàng tìm kiếm.
“Ở túi bên phải.”
Trình Đông Quân vốn đứng bên trái Đàm Thanh, nghe vậy, cánh tay vòng nhẹ qua cô, với sang túi bên kia, động tác rất khẽ, rồi lấy ra viên kẹo đã được hơi ấm của cô sưởi nóng.
“Ồ, kẹo QQ mềm à. Tớ thích sô cô la hơn.”
“Đừng có kén chọn, thời tiết thế này thì sô cô la đã chảy thành sốt rồi, cậu cứ tạm ăn đi.”
Trình Đông Quân bóc một viên kẹo cho vào miệng, nhai chậm rãi, nở nụ cười hài lòng. Sau đó, cậu lại xé một viên kẹo nữa, dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy, đứng phía sau cô gái tóc ngắn, giơ cánh tay lên, vòng từ sau ra trước, nhét viên kẹo vào miệng cô.
“Ăn đi, cậu cũng đâu có béo thật.”
—
Ăn trưa xong, Đàm Thanh trở về lớp với nụ cười trên môi.
Trên đường, cô ghé vào cửa hàng nhỏ mua hai chai nước và một cái cổ vịt. Một chai là của cô, chai còn lại và cổ vịt là mua cho Châu Giai Nguyệt. Cơm hôm nay trong nhà ăn không ngon, chắc Châu Giai Nguyệt cũng không ăn được mấy.
Cô đặt đồ lên bàn của Châu Giai Nguyệt, lúc này chắc cô ấy vẫn đang trực nhật ở nhà ăn.
Trên chồng sách trên bàn còn kẹp một tờ đề mẫu của thầy dạy toán. Lúc sáng từ văn phòng về, Lưu Quốc Khánh nhờ cô tiện thể mang lên lớp 4 ở tầng trên, dặn dò vài lời với lớp trưởng lớp đó.
Đàm Thanh quay đầu nhìn đồng hồ sau lưng—đi nhanh rồi về thôi.
Thế là cô cầm đề, bước nhanh ra khỏi lớp, lên cầu thang, đến tầng hai.
Lúc này, tầng hai vẫn khá ồn ào, không ít học sinh đang đuổi bắt trêu đùa nhau.
Ngoài lúc đi lấy nước, cô rất ít khi lên đây.
Đi qua hành lang, cuối cùng cô cũng đứng trước cửa lớp 4.
Trước cửa lớp 4, chẳng có mấy người đùa giỡn. Những học sinh ra vào từ cửa trước và cửa sau, phần lớn đều đi về phía nhà vệ sinh.
Qua cửa sổ phía sau nhìn vào, đa phần học sinh trong lớp đều đang ngồi làm bài, một số thì tụm năm tụm ba bàn luận điều gì đó.
Xem ra, bầu không khí ở lớp chọn vẫn khác xa lớp nửa vời như bọn họ.
Cô lại đưa mắt nhìn về mấy chỗ gần cửa sổ—mấy nam sinh đang vây quanh bàn, trước mặt là một bàn cờ tướng.
Lúc này, họ cũng đang tò mò nhìn về phía cô.
Đàm Thanh ngại ngùng mỉm cười, giơ tờ đề trong tay lên.
Một nam sinh đeo kính, ngồi gần cửa sau nhất, đứng dậy bước ra cửa, hỏi:
“Có chuyện gì không, bạn học?”
“Tớ đến gửi bài thi, làm ơn gọi đại diện lớp môn Toán của các cậu.”
Cậu bạn đó gật đầu, quay người gọi về phía mấy người đang vây quanh bàn cờ:
“Phương Chính Dương, tìm cậu kìa.”
Một nam sinh cao gầy bước ra, mặc đồng phục chỉnh tề, ngũ quan hài hòa ưa nhìn.
Đàm Thanh không nhìn nhiều, đưa đề cho cậu ta, chậm rãi nói:
“Bạn học, thầy nhờ tớ nói với cậu, chiều nay trong giờ toán, hai câu bài tập cuối cùng sẽ viết lên bảng, thầy sẽ đến muộn một chút, các cậu làm hai câu đó trước.”
“Được, cảm ơn cậu.” Phương Chính Dương nhìn cô, giọng nói dịu dàng.
“Không có gì.” Đàm Thanh mỉm cười đáp lại, không nán lại lâu, xoay người về lớp.
Phương Chính Dương dõi theo bóng lưng cô, đến khi cô khuất hẳn.
Bài tập trưa không nhiều, Đàm Thanh làm xong, vừa lúc chuông nghỉ trưa vang lên.
Nghe tiếng chuông này, lớp cô như được giải phóng, đồng loạt đặt bút xuống, gục đầu xuống bàn ngủ.
Lý Hiểu Minh, người ngồi cạnh cửa sổ, như thường lệ đứng dậy đi một vòng trong lớp, kéo rèm xanh lại. Căn phòng lập tức phủ lên một màu tối xanh nhàn nhạt.
Chợt nhớ ra mình còn chưa viết xong nhật ký đọc sách tuần này, Đàm Thanh lấy ra từ ngăn bàn, định viết nốt đoạn cuối rồi mới chợp mắt một lát.
Chiếc quạt trần trên đầu quay đều, tầng một khá mát mẻ. Tiếng xì xào của tiết tự học ban nãy giờ đã biến mất, cả lớp chìm vào yên tĩnh.
Cô cắm cúi viết nhật ký đọc sách, tâm trạng cũng dần bình ổn lại.
Khoảng mười phút sau, viết xong câu cuối cùng, cô thả lỏng cổ tay mỏi nhừ, ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên trống rỗng.
“Két—”
Tiếng động thu hút sự chú ý của cô.
Cánh cửa lớp phía trước bị cơn gió trưa đẩy khẽ, để lộ một khe nhỏ nhìn ra hành lang.
Ngoài khe cửa ấy, là một bóng người quen thuộc, phần lớn bị che khuất.
Bóng dáng đó ngày càng gần, cuối cùng, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tay cầm bút và bảng ghi chép, cằm hơi nâng lên, quét mắt kiểm tra kỷ luật trong lớp.
Nhịp tim của Đàm Thanh bỗng dưng nhanh hơn.
Cô mong cậu sẽ nhìn về phía mình.
Quả nhiên, Trình Đông Quân từ từ dời ánh mắt đến cô. Dù sao, trong cả lớp chỉ có mỗi cô chưa ngủ, vẫn ngồi ngay ngắn, trông vô cùng nổi bật.
Đàm Thanh mỉm cười khẽ, mấp máy môi không phát ra tiếng:
“Đừng-trừ-điểm.”
Chàng trai đứng ở cửa chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không trả lời rõ ràng, xoay người đóng cửa rời đi.
Nhưng Đàm Thanh biết, cậu đã hiểu khẩu hình của mình, và cậu thực sự sẽ làm vậy.