Mùa xuân mong đợi từ lâu cuối cùng cũng bao trùm khắp đất trời.
Xuân đến, nghĩa là hạ cũng chẳng còn xa.
Trường Bình tan học buổi tối lúc tám rưỡi. Về đến nhà, rửa mặt xong cũng đã hơn chín giờ. Đàm Thanh gần như luôn đóng sách đi ngủ sau mười một giờ mỗi tối.
Mẹ Đàm thấy vậy, đương nhiên rất đau lòng, thường xuyên khuyên nhủ: “Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, mẹ không đòi hỏi con phải vào trường nào tốt, cứ học trường nào có thể vào được là được, khỏe mạnh vui vẻ là tốt rồi.”
Đàm Thanh lúc nào cũng ngoan ngoãn đáp lời, nhưng sáng hôm sau vẫn đâu vào đấy.
Mẹ cô cũng đành bất lực, chỉ có thể nghĩ cách bồi bổ thêm dinh dưỡng cho con mỗi tối.
Nhìn mẹ, ánh mắt Đàm Thanh cũng tràn đầy xót xa. Từ sau khi bố qua đời, bà đã già đi rất nhiều. Trước đây, ai cũng nói trông mẹ cô trẻ hơn tuổi thật. Nhưng bây giờ, trông bà còn tiều tụy hơn cả số tuổi thực, đôi mắt không còn ánh sáng như trước nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT