Mặt trời mùa thu so với mùa hạ lại càng thêm điềm tĩnh nhu hòa, im ắng mà treo ở chân trời, chiếu rọi trên mặt đất, như phủ lên một lớp màn sa mỏng óng ánh.
Trước cổng nhà trẻ, không ít phụ huynh đang sứt đầu mẻ trán mà lôi kéo con mình. Họ vừa trò chuyện với giáo viên, vừa an ủi những đứa trẻ đang khóc lóc sướt mướt.
Đúng lúc đó, một tiếng khóc to truyền đến, làm mọi người không tự giác mà quay đầu lại nhìn.
Bạch Tâm mặc một chiếc váy công chúa màu phấn trắng, tóc búi thành một chỏm nhỏ, trên đầu còn cài thêm kẹp ngọc trai, bị một ông lão cố kéo vào trường học.
Nhưng Bạch Tâm chỉ lắc đầu quầy quậy, khóc đến mức thở không ra hơi, chẳng buồn giữ dáng vẻ tiểu thư nữa, khóc lóc kéo ông nội đòi về nhà.
“Con không muốn đi! Không muốn đi đâu!”
Có vẻ như hầu hết những đứa trẻ đều có ấn tượng sai lầm về nhà trẻ, cứ nghĩ rằng thầy cô giáo là những con quái vật đáng sợ, mỗi ngày sẽ ăn mất ba đứa trẻ.
Bạch nghị trưởng nhìn thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, khuôn mặt cũng lộ rõ vẻ xấu hổ, ho khan mấy tiếng rồi vội vàng ngồi xuống dỗ dành cô cháu gái nhỏ.
Khác với Phí Chấp Diên, Bạch nghị trưởng thường xuyên tham dự các loại hội nghị liên minh, tuy rằng nhân dân Vân Châu không quá quen thuộc với ông, nhưng những người hay xem tin tức vẫn có thể nhận ra vị lão nhân này.
"Bạch nghị trưởng, sao ông ấy lại đến Vân Châu chúng ta?"
"Trước đây tôi xem tin tức, hình như hơn một nửa khu vực của Đảo Châu đã thuộc quyền quản lý của Vân Châu, chẳng lẽ Bạch Châu cũng muốn sáp nhập vào Vân Châu chúng ta?"
Có người vừa nói như vậy, lập tức khiến vài người xung quanh hít vào một hơi lạnh.
Trước kia, khi Phí Chấp Diên đánh hạ Hoa Châu, đã có không ít dân chúng đùa rằng hắn sẽ không định thống nhất thế giới chứ. Kết quả, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tốc độ công thành chiếm đất của Phí Chấp Diên nhanh đến mức khiến bọn họ phải kinh ngạc.
"Hẳn là không phải, vừa nhìn liền biết là đưa cháu gái đi nhà trẻ. Ai mà không biết mấy tháng nay Vân Châu chúng ta đã mạnh mẽ chỉnh đốn giáo dục, mà ở Bạch Châu, trình độ giáo dục từ trước đến nay vẫn không bằng chúng ta."
Điểm này xác thực không phải giả, ngay cả khi trước đó Phí Chấp Diên chưa chỉnh đốn, nền giáo dục mục nát của Bạch Châu đối với nữ tử mà nói vẫn cực kỳ bất công.
Thậm chí ở không ít tiểu thành biên giới, các bé gái còn không được phép đi học hay lộ diện.
Trong tư tưởng lạc hậu của một số người ở Bạch Châu, những bé gái như vậy mới được gọi là “tri thư đạt lý”.
*tri thư đạt lý: hiểu biết sách vở, thông đạt lẽ phải
Nhưng con gái của Bạch nghị trưởng chẳng may chết sớm, chỉ để lại một cô cháu gái duy nhất, ông nuông chiều, yêu thương hết mực, tự nhiên không nỡ để cháu mình lớn lên trong môi trường giáo dục như vậy.
Phải biết rằng khi Bạch Tâm mới sinh ra, các vị lão trong hội nghị thậm chí còn tính toán sau này sẽ để Bạch Tâm hòa thân với một vị hoàng tử nào đó của Đảo Châu, mưu toan dùng quan hệ liên hôn để củng cố chính quyền Bạch Châu.
Nhưng hiện tại, vị hoàng tử kia của Đảo Châu vì đối đầu với Phí Chấp Diên mà đã chết đến không thể chết hơn.
Tuy nhiên, Bạch nghị trưởng vẫn không thể ngăn được lo lắng.
Trước đó, khi đến Vân Châu bàn chuyện hợp tác với Phí Chấp Diên, ông đã tận mắt chứng kiến những tòa nhà cao tầng cùng trình độ khoa học kỹ thuật của Vân Thành, cũng tham quan một số lớp học công khai tại Đại học Vân Thành. Khi đó, ông không thể không thừa nhận rằng, để Bạch Tâm học tập ở Vân Châu chính là lựa chọn tốt hơn.
Hơn nữa, Phí Chấp Diên rất coi trọng giáo dục, Bạch nghị trưởng cũng biết trong nhà hắn có một đứa nhỏ chuẩn bị vào nhà trẻ, liền dứt khoát quyết định để Bạch Tâm ở lại Vân Thành học tập.
Bạch Tâm được nuông chiều quá mức, ở Bạch Châu gần như ai ai cũng nâng niu, khiến nàng trở thành một đứa bé kiêu căng, ngang ngược.
Bạch nghị trưởng cũng từng lo lắng về tính cách của cháu gái, chỉ hy vọng rằng ở nhà trẻ Vân Châu, Bạch Tâm có thể sửa đổi một số thói quen xấu.
Trong đám đông, vì sự xuất hiện của Bạch nghị trưởng mà có chút xôn xao.
Cũng có vài người lén lút định chụp ảnh đăng lên Weibo, nhưng lại bị vệ sĩ bên cạnh Bạch nghị trưởng lập tức ngăn cản, thu dọn sạch sẽ những bức ảnh đã chụp.
Lúc này, Bạch Tâm đang khóc thút thít, lau nước mắt, chuẩn bị lại khóc lóc một trận nữa để ông nội nhanh chóng đưa mình về nhà. Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, nàng liền nhìn thấy Nhu Nhu đang tựa vào vai Phí Chấp Diên.
Bạch Tâm có ấn tượng rất sâu với Nhu Nhu, dù sao hắn cũng là em trai của Phí Kinh, lại còn nhận được đóa hoa hồng duy nhất mà vương tử Phí Kinh từng tặng.
Mắt trợn tròn, Bạch Tâm quên cả khóc, tiến lên hai bước, vừa định chống nạnh, nhưng lại nhớ ra lễ nghi thục nữ của mình, vội vàng buông tay xuống, trề môi, nâng váy làm một cái chào.
"Cậu sao lại ở đây? Tiểu Kinh ca ca cũng đến sao?"
Tuy rằng từng bị Phí Kinh làm tổn thương trái tim, nhưng Bạch Tâm là một kẻ mê sắc đẹp triệt để, khóc hai ngày rồi cũng quên mất chuyện đó.
Giờ phút này nhìn thấy Nhu Nhu, nàng liền xoay đầu nhỏ, muốn xem thử Tiểu Kinh ca ca có đến không.
Nhu Nhu đung đưa đôi chân nhỏ, từ trong lòng ba ba nhảy xuống, nghiêng đầu đầy nghi hoặc nhìn cô bé trước mặt, trong mắt tràn đầy vẻ mơ hồ, hoàn toàn quên mất đối phương là ai.
Bạch Tâm thấy Nhu Nhu không nói gì, tưởng rằng hắn cũng không muốn đi học, liền vô thức nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương liên.
Dùng khăn tay nhỏ lau sạch nước mắt, Bạch Tâm cẩn thận gấp khăn tay lại, đưa cho hầu gái bên cạnh, sau đó bước từng bước nhỏ lên phía trước, nói với Nhu Nhu:
"Cậu cũng không muốn đi học đúng không, hay là chúng ta cùng nhau trốn đi! Ba ba cậu là chủ tịch quốc hội Vân Châu, chắc chắn không ai dám cản cậu!"
Nhu Nhu khuôn mặt nhỏ đầy vẻ ngây ngốc, nghe Bạch Tâm nói xong, chớp mắt hai cái, sau đó vội vàng lắc đầu:
"Tớ không muốn, tớ muốn đi nhà trẻ mà!"
Bạch Tâm nghe thấy Nhu Nhu từ chối, lập tức không thể tin nổi mà trợn to mắt, hai tay đang nắm váy cũng vô thức buông xuống.
"Cậu muốn đi nhà trẻ? Nhưng mà ở đó có những giáo viên ăn thịt trẻ con!"
Nhu Nhu nhíu mày nhỏ, cảm thấy Bạch Tâm nói sai rồi, nhéo tay nhỏ suy nghĩ một lúc, sau đó móc từ trong túi ra một viên kẹo.
"Không phải nha, cô giáo Tiểu Nhiên rất tốt, cô còn cho tớ kẹo ăn nữa."
Mỗi bé đến nhập học đều sẽ được tặng một viên kẹo ngọt, vì Nhu Nhu quá ngoan, cô giáo Tiểu Nhiên còn tự bỏ tiền túi cho hắn thêm một thanh sô-cô-la.
Nhìn viên kẹo trong tay Nhu Nhu, Bạch Tâm lập tức sững sờ.
"Vậy tớ cũng có sao?" Bạch Tâm nghiêng đầu hỏi.
Nhu Nhu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cô giáo nói, những bé ngoan đều sẽ có nha."
Nhìn viên kẹo trong tay Nhu Nhu, đôi mày dài của Bạch Tâm nhíu lại, trong mắt vô thức bốc lên mấy phần hiếu thắng.
Nàng không thể bị em trai của Tiểu Kinh ca ca vượt mặt, nàng là công chúa, tuyệt đối không thể thua bất cứ ai!
Vì thế, Bạch Tâm hít sâu một hơi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói với gia gia:
“Gia gia, người cứ đi trước đi, con muốn đi học.”
Hội trưởng Bạch vội vàng trò chuyện với Phí Chấp Diên. Cả hai đều đến để đưa con đi học, nên chủ đề đương nhiên xoay quanh con cái.
Nhìn thấy con trai Phí Chấp Diên ngoan ngoãn nghe lời như vậy, trong lòng hội trưởng Bạch không khỏi có chút ghen tị.
Còn Phí Chấp Diên, khi thấy ánh mắt đầy ngưỡng mộ của hội trưởng Bạch, khóe môi hơi nhếch lên, trên gương mặt tuấn tú hiện rõ vẻ kiêu ngạo không che giấu.
“Nhu Nhu chỉ là có hơi dính người một chút thôi, nhưng so với cháu gái ngài thì lại không hoạt bát bằng.”
Hội trưởng Bạch vốn là người từng trải, sao có thể không nghe ra ý tứ châm chọc trong lời nói của Phí Chấp Diên? Sắc mặt ông lập tức sầm xuống, suýt nữa giận đến mức lấy quải trượng gõ thẳng vào mặt hắn.
Nhưng cuối cùng, ông vẫn nhịn xuống. Dù sao cũng không muốn khơi mào tranh chấp giữa hai châu.
Hít sâu hai hơi để lấy lại bình tĩnh, hội trưởng Bạch định tìm cớ rời đi thì bỗng nghe thấy Bạch Tâm nói muốn vào nhà trẻ.
Ngay lập tức, khuôn mặt ông giãn ra, nụ cười rạng rỡ như hoa cúc nở rộ.
“Tốt tốt tốt! Tâm Nhi cũng là đứa trẻ ngoan!”
Sợ cháu gái đổi ý vào giây tiếp theo, hội trưởng Bạch không dám ở lại lâu. Ông chỉ kịp dặn dò hầu gái và vệ sĩ chăm sóc tiểu thư thật tốt, sau đó vội vàng lên xe rời đi.
Lần này, Bạch Tâm nhìn theo bóng dáng gia gia rời đi nhưng không hề khóc nháo. Ngược lại, cô bé nắm chặt tay nhỏ, ngẩng cao cằm rồi nói với hầu gái:
“Tiểu Phỉ tỷ tỷ, chị đi sắp xếp hành lý giúp em đi. Em muốn cùng… ơ mà …Cậu tên gì vậy.”
Lúc này, Bạch Tâm mới nhớ ra mình còn chưa biết tên của Nhu Nhu, liền vội vàng hỏi.
“Tớ là Nhu Nhu.”
Giọng nói của Nhu Nhu mềm mại, tốc độ chậm rãi, hoàn toàn trái ngược với tính cách sốt ruột của tiểu thư Bạch Tâm.
Bạch Tâm giậm chân một cái, mái tóc hai bên cũng theo đó mà tung lên. Cô bé kéo tay Nhu Nhu, vui vẻ nói:
“Tớ là Bạch Tâm! Mau mau vào lớp thôi!”
Cô bé đã không thể chờ thêm được nữa, chỉ muốn nhanh chóng vào lớp để nhận kẹo từ thầy cô.
Các bé con theo sự phân lớp đã định mà vào phòng học, còn phụ huynh thì đi đến phòng nghỉ để sắp xếp chăn gối cho con.
Lúc Bạch Tâm và Nhu Nhu bước vào, lớp học gần như đã đông đủ. Các bạn nhỏ tụm năm tụm ba chơi đùa với đồ chơi.
Cố Trạch và Lôi Tiểu Ngạn là những người đến sớm nhất. Lôi Tiểu Ngạn, nhờ thân hình chắc nịch của mình, đã nhanh chóng chiếm được con ngựa gỗ duy nhất trong lớp.
Những đứa trẻ khác muốn chơi cùng liền vây quanh cậu bé, ngập ngừng hỏi:
“Lôi Tiểu Ngạn, cậu có thể nhường tớ chơi một chút không?”
Lôi Tiểu Ngạn hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo hất cằm, dứt khoát từ chối:
“Không được!”
Còn Cố Trạch, từ lúc vào lớp đã ngoan ngoãn ngồi trên ghế, thỉnh thoảng ngó ra cửa, chờ Nhu Nhu đến.
Bố mẹ Lôi biết rằng mấy đứa nhỏ này chơi thân với nhau, nên đã tìm cách để chúng được xếp chung lớp.
Cố Trạch lo Nhu Nhu bị lạc đường, chờ mãi vẫn chưa thấy cậu bé xuất hiện nên suýt nữa đứng dậy ra cửa tìm.
May mà ngay lúc đó, Nhu Nhu đi vào cùng với Bạch Tâm.
Đôi mắt đen láy của Cố Trạch lập tức sáng bừng, cậu bé chạy chậm qua, nhưng khi thấy Bạch Tâm đang nắm tay Nhu Nhu, bước chân đột nhiên khựng lại.
Mím môi, ánh mắt Cố Trạch lại tối sầm xuống.
Cậu bé đi đến, cũng nắm chặt tay Nhu Nhu.
“Nhu Nhu, cậu ấy là ai vậy?”
Giọng Cố Trạch đầy vẻ đề phòng khi nhìn Bạch Tâm.
Bạch Tâm vẫn đang kéo Nhu Nhu định chạy lên phía trước, nhưng phát hiện không thể kéo đi được. Quay đầu lại, cô bé thấy Cố Trạch, lập tức chu môi tỏ vẻ không vui.
“Cậu là ai? Sao cũng đòi nắm tay Nhu Nhu?”