Theo lý thuyết thì những tài nguyên này sẽ không đến tay cô ta, nhưng mỗi lần như vậy chỉ cần cô ta diễn bộ dáng bất lực đáng thương trước mặt Cố Dạng, Cố Dạng liền sẽ thể hiện ra sự ưu việt của mình, giúp cô ta lấy được tài nguyên.
Mặc dù không thích hành vi bố thí của Cố Dạng, Nguyễn Yên cực kì ghen ghét nhưng cô ta thực sự cần nó.
Cố Dạng đi dạo trong vườn trên con đường được trải đá cuội, ánh nắng ban mai chiếu lên người như phủ thêm cho cô một tầng ánh sáng nhu hòa.
Nghe được Nguyễn Yên nói như vậy, cô ngước mắt nhìn cô ta với sự thương hại: “Không sao đâu chị họ Nguyễn Yên, không gặp được ảnh đế Quý là chuyện bình thường, dù sao thì địa vị của chị hiện giờ không đủ.”
Nguyễn Yên: “…” Địa vị không đủ…
Rốt cuộc Cố Dạng có biết nói chuyện hay không ?!
Cô ta ám chỉ rõ như vậy, vậy mà cô đáp lại một câu đau tim như vậy sao?!
Trong lòng Nguyễn Yên thầm hận, hít sâu một hơi, từ trong túi lấy ra một hộp mỹ phẩm dưỡng da, gương mặt được trang điểm đậm hiện lên một nụ cười: “Đúng rồi em họ, nghe nói bộ mỹ phẩm lần trước chị đưa đã bị thằng ăn bám kia làm hỏng rồi, lần này chị cố ý đem thêm một bộ cho em.”
Cố Dạng không khỏi nhíu mày, thằng ăn bám là nói Phong Quyết à?
Nguyên chủ cùng Nguyễn Yên có quan hệ thân thiết, lại là chị em họ, cho nên trước mặt Nguyễn Yên đều gọi Phong Quyết là “Thằng ăn bám”.
Cố Dạng nhận lấy bộ mỹ phẩm: “ Vậy thì em phải cảm ơn chị họ Nguyễn Yên rồi.”
Ánh mắt Nguyễn Yên hơi lóe, nghĩ bụng Cố Dạng đã nhận quà của cô ta, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn (Ăn của người ta, thì nói năng cũng sẽ mềm mỏng hơn), chắc chắn là sẽ đồng ý giúp cô ta nhắc chuyện này trước mặt Cố Triệu Minh?
Nhưng mà, một phút trôi qua…
Hai phút trôi qua…
Đã qua mười phút, Cố Dạng vẫn không nhắc gì tới chuyện này.
Ngay lúc Nguyễn Yên không nhịn được chuẩn bị nói chuyện thì Cố Dạng giơ tay lên nhìn đồng hồ, ngắt lời định nói của cô ta: “Chị họ Nguyễn Yên, em muốn về phòng luyện đàn.”
Nguyễn Yên: “…”
Nguyễn Yên nhìn theo bóng lưng của Cố Dạng, nhịn không được siết chặt túi, mãi đến khi ra khỏi biệt thự Cố gia, mới cười lạnh một tiếng.
Cố Dạng trước kia là thiên kim thật Cố gia thì cô ta còn nhịn, hiện giờ là thiên kim giả mà ngạo mạn như vậy!
Nghĩ vậy, Nguyễn Yên lấy điện thoại ra…
Cố gia là gia đình giàu có ở Cẩm Thành, rất coi trọng đến việc bồi dưỡng con cái, cho nên Cố Dạng ngoại trừ phải đảm bảo việc học ra thì từ nhỏ phải học âm nhạc, vũ đạo, thư pháp và lễ nghi.
Không cần phải tinh thông tất cả, nhưng phải hiểu biết một chút, tránh cho việc khi xã giao với những tiểu thư nhà giàu khác mà không biết nói gì.
Đương nhiên, trước khi Cố Dạng xuyên đến cũng là tiểu thư gia tộc lớn, từ nhỏ đã học nhiều thứ hơn cả nguyên thân ở Cố gia, chỉ là có một vài khác biệt so với nguyên thân.
Ví dụ như nhạc cụ, Cố Dạng lúc trước chủ yếu học nhạc cụ dân tộc, đàn tranh này nọ, mà nguyên thân chủ yếu chỉ học dương cầm (đàn piano).
Cố Dạng đẩy cửa phòng luyện đàn ra, điều đầu tiên nhìn thấy không phải nhạc cụ khắp phòng, mà là Cố Căng đang ngồi trước đàn dương cầm.
Trong phòng luyện đàn không bật đèn, rèm cửa được kéo kín, có chút u ám. Cố Căng một thân váy hai dây màu đen khiến cô ấy như hòa làm một với chiếc dương cầm đen sẫm, nếu không phải cánh tay và cổ trắng ngần lộ ra bên ngoài, Cố Dạng cũng không thể liếc mắt một cái đã thấy.
Cố Dạng nhíu mày, cảm thấy hoàn cảnh bây giờ có chút áp lực.
Vì thế cô đi qua kéo rèm cửa ra, để lộ trời xanh mây trắng cùng với những cành cây lá xanh mơn mởn ở ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp tràn vào phòng luyện đàn, cả căn phòng sáng bừng lên.
Cố Căng ngước mắt nhìn cô, điệu bộ có chút lười biếng: “Tại sao?”
Đại lão đúng là lời ít mà ý nhiều, hỏi không đầu không đuôi, nhưng Cố Dạng lại hiểu rõ ràng. Cố Căng đang hỏi cô tại sao tối hôm qua từ bỏ việc hãm hại cô ấy, sáng nay lại thừa nhận là thiên kim giả.
Cố Dạng tất nhiên là không thể nói: “Tôi xuyên sách, mấy người đều là nhân vật trong tiểu thuyết, tôi biết cô là đại lão, không thể trêu chọc được”, dù sao nói ra thì cũng không ai tin.
Vì thế bèn nói bừa: “Chắc là do ngã một cái, làm tam quan của em được xây lại thôi.”