Cô ấy lớn lên rất đẹp, như một thiên sứ sa đọa, vừa quyến rũ mê hoặc vừa ngây thơ trong sáng. Đặc biệt là đôi mắt, sâu thẳm mà sắc bén, giống như lốc xoáy, có thể đem linh hồn nuốt vào, dường như có thể nhìn thấu tất cả.

“Không cần thiết. Tôi không đẩy cô ta.” Nghe được Nguyễn Tuyết Linh nói, Cố Căng chỉ cười nhẹ, lời ít ý nhiều mà trả lời.

“Thật là một nha đầu quê mùa, hoang dã khó dạy, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, không có giáo dục!” Nguyễn Tuyết Linh thầm mắng một tiếng, đối với Cố Căng cực kì bất mãn.

Quá trình truyền máu kết thúc, bác sĩ Kỷ đang thu dọn hòm thuốc nghe vậy bỗng nhìn về phía Nguyễn Tuyết Linh, giọng ôn hòa: “Cố phu nhân, Cố Căng tiểu thư đã nói như vậy, chắc là có chứng cứ để chứng minh mình trong sạch, hay là bà kiên nhẫn chờ cô ấy lấy chứng cứ ra.”

“Đúng không? Cố Căng tiểu thư?” Bác sĩ Kỷ nhìn về phía Cố Căng, ở nơi không ai thấy nháy mắt với Cố Căng: ‘Lão đại! Cô mau lấy video ra vả mặt nhỏ trà xanh kia đi!’

Cố Dạng là người xuyên vào truyện, tự nhiên biết bác sĩ Kỷ này tên Kỷ Lâm Bạch, là viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số 1, là một trong những tiểu đệ của Cố Căng. Anh ta là viện trưởng, hôm nay lại tự mình tới Cố gia khám bệnh, cũng xem như nể mặt Cố Căng.

Tới rồi!

Tình tiết vả mặt trà xanh mà nhiều người đọc muốn chiêm ngưỡng đã tới!

Cho nên, cô phải hành động trước một bước, nắm lấy tay Nguyễn Tuyết Linh nói: “Mẹ, chị không có đẩy con, là con không cẩn thận bước hụt chân nên mới bị ngã.”

Cô không cần bị vả mặt đâu!

Nguyễn Tuyết Linh nhíu mày, càng thêm bực bội nhìn Cố Căng: “Cố Căng, nhìn hiện tại đi, Dạng Dạng đều giải vây cho mày, mày không thể có dáng vẻ của một người chị được sao?”

Cố Căng nhìn Cố Dạng không nói lời nào, còn Kỷ Lâm Bạch lại tức điên nhưng chỉ có thể duy trình hình tượng bác sĩ ôn hòa của mình, trong lòng không ngừng mắng Cố Dạng là đồ trà xanh, đồ giả tạo, thế mà còn biết lấy lui làm tiến!

Ngay lúc Kỷ Lâm Bạch tức giận muốn cướp lấy điện thoại của lão đại nhà mình mở video để lật tẩy Cố Dạng thì ─

Cố Dạng lại nói một cách nghiêm túc: “Mẹ, không phải con giải vây cho chị ấy. Lúc đó điện thoại của chị đang quay video, nếu mẹ không tin thì có thể mở video trong máy của chị ra xem.”

Ngón tay của Cố Căng hơi khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Cố Dạng mang theo nghiền ngẫm thêm chút kinh ngạc.

Kỷ Lâm Bạch: ‘?!!! Ôi vãi! Sao nhỏ trà xanh này không làm theo kịch bản thường thấy vậy? Hơn nữa làm sao cô ta biết điện thoại lão đại đang mở quay video?’

Ngay cả Phong Quyết ngoan ngoãn ngồi yên làm người vô hình cũng quay lại nhìn Cố Dạng thêm mấy lần.

Nguyễn Tuyết Linh nghe vậy nghi ngờ nhìn Cố Căng, thấy ánh mắt Cố Dạng rất nghiêm túc, nói chuyện đâu ra đấy, nên cũng miễn cưỡng tin lời cô.

Bà không xem video trên máy Cố Căng, cũng không muốn hạ mình xin lỗi tiểu bối như Cố Căng, chỉ lạnh mặt cảnh cáo: “Nếu Dạng Dạng đã nói như vậy, tôi cũng không so đo nữa. Nhưng sau này cô nên dẹp hết nữa suy nghĩ không nên có đi.”

Sau đó bà lại cho người tiễn Kỷ Lâm Bạch đi.

Kỷ Lâm Bạch được Tiểu Liễu tiễn đi, âm thầm trừng mắt Cố Dạng một cái, nhưng không ngờ lại đối mắt với Cố Dạng.

Kỷ Lâm Bạch lảo đảo, suýt chút nữa thì vấp ngã.

Cố Dạng khẽ mỉm cười: “Bác sĩ Kỷ đi đường cẩn thận.”

Kỷ Lâm Bạch: “…”

Chắc chắn tiểu trà xanh này cố ý! Cô ta hiện tại nhất định đang rất đắc ý! Không nghĩ tới cấp bậc cô ta cao như vậy, có thể đi trước một bước hóa giải nguy cơ, ha ha, lần sau nhất định phải giúp lão đại vả mặt cô ta mới được!

Kỷ Lâm Bạch rời đi, bảo mẫu cũng dẫn theo Phong Quyết đi ra cửa, Cố Dạng đi qua đó gọi bảo mẫu lại: “Thím Lý, trễ như vậy rồi, sao còn dẫn Phong Quyết đi ra ngoài vậy?”

Cô nhớ vừa rồi thím Lý cũng dẫn kho máu nhỏ này từ bên ngoài vào.

Vẻ mặt thím Lý phức tạp nhìn Cố Dạng: “Tiểu thư, cô quên rồi sao, lúc trước cậu Phong Quyết lỡ tay làm rơi mỹ phẩm dưỡng da của cô, cô liền phạt cậu Phong Quyết ngủ ở nhà kính trồng hoa ngoài vườn.”

Phong Quyết cụp mắt không nói lời nào, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.

Nhưng cố tình là dáng vẻ như vậy, làm Cố Dạng dù biết việc này không liên quan tới mình, nhưng vẫn sinh ra cảm giác tội lỗi.

Cô cũng vừa mới nhớ ra, đúng là có chuyện như vậy. Bộ mỹ phẩm đó là do chị họ của nguyên chủ tặng, nguyên chủ rất thích, còn chưa kịp dùng thì đã bị kho máu nhỏ này làm rơi.

Trong lúc tức giận, nguyên chủ đã đuổi Phong Quyết ra khỏi biệt thự đến ở trong nhà kính trồng hoa.

Băng: Nguyên mẫu của cv là “ngọa tào”, nhưng mình đổi thành “ôi vãi”. Mọi người thấy không hợp thì nói mình nha.

Thứ 2, chính là những chỗ thoại nói trong lòng, qua ánh mắt thì mình sẽ dùng ‘..’ nhá, chỉ có thoại mới là “…” thôi nha.

Cảm ơn mn đã xem ạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play