Hiện tại, đứng trước mặt cô là một thiếu niên trắng nõn, là người mà Cố gia tìm về làm kho máu dự trữ cho cô.
Từ nhỏ, nguyên thân đã có bệnh máu khó đông, lại là nhóm máu cực kì quý hiếm, Cố gia phải bỏ ra rất nhiều công sức mới tìm được một cô nhi có nhóm máu quý hiếm, cũng chính là Phong Quyết.
Nói là nhận nuôi Phong Quyết, kỳ thật là làm kho máu dự trữ tươi sống cho nguyên thân. Phong Quyết ăn nhờ ở đậu, ở Cố gia địa vị còn không bằng một người hầu. Nhưng hắn lại không nói một câu oán hận, ngược lại nguyên thân thường xuyên lấy kim đâm hắn để trút giận.
Cố Dạng thương tiếc nhìn Phong Quyết trước mặt.
Quá điên rồi!
Thiếu niên vừa ngoan ngoãn, vừa xinh đẹp. Dung ma ma có khi còn không hạ thủ được, nguyên thân lại hạ thủ được!
Hơn nữa, cô nhớ trong truyện gốc, Phong Quyết là bạn thân của đại vai ác, đại vai ác vì khiến cho Phong Quyết hết giận, không chỉ góp phần làm cho Cố gia phá sản, còn chặt mười ngón tay của nguyên thân.
Tay đứt ruột sót, cô ngẫm lại cảm thấy rất đau.
Nghĩ khả năng này sẽ phát sinh trên người mình, Cố Dạng cảm thấy vẫn là thương tiếc bản thân đi.
Nàng là người bị chết thảm nhất.
Nhìn lại tình huống hiện tại ─
Trước đó không lâu, ba Cố - Cố Triệu Minh đi công tác, ngoài ý muốn phát hiện Cố Căng quá giống bà nội đã mất của ông lúc còn trẻ. Phái người lấy tóc Cố Căng đi xét nghiệm ADN, kết quả Cố Căng là con gái của mình.
Cố Triệu Minh tuy rằng là một người không ra gì, nhưng lại là người sợ vợ, yêu vợ hết mực, cũng không ở bên ngoài lêu lổng, tự nhiên sẽ không tồn tại con riêng.
Cho nên Cố Căng chỉ có thể là con gái của Cố Triệu Minh và Nguyễn Tuyết Linh. Sau đó ba Cố lại làm xét nghiệm ADN giữa Nguyễn Tuyết Linh và nguyên thân, kết quả ra liền xác định Cố Căng và nguyên chủ bị ôm sai.
Nhưng bọn họ cảm thấy Cố Căng sinh hoạt ở nông thôn, dã man vô lễ, dốt đặc cán mai, nếu làm thiên kim Cố gia, sẽ làm bọn họ mất mặt. Ngược lại, nguyên thân lại là con nhà người ta trong miệng phụ huynh, ưu nhã hiểu chuyện, đa tài đa nghệ, thành tích tốt, càng cho bọn họ nở mày nở mặt.
(Băng: sợ mất mặt chứ gì)
Hơn nữa đối với Cố Căng vừa được đón về, bọn họ tự nhiên càng thiên vị đứa con đã nuôi mười bảy năm qua.
Rốt cuộc nuôi nhiều năm như vậy, liền tính là dưỡng chó đi nữa cũng có cảm tình.
Tuy rằng đã đón Cố Căng trở về, nhưng sau khi nguyên thân diễn một thân trà xanh, ba mẹ Cố đã nhất trí giữ lại vị trí tiểu thư Cố gia cho nguyên thân, không công bố thân phận thật của Cố Căng. Bọn họ thông báo với bên ngoài Cố Căng là con nuôi.
Nguyên thân hoàn toàn đoạt đi thân phận của Cố Căng, nhưng vẫn cảm thấy nguy cơ, sợ hãi người khác biết được thân phận thiên kim giả, liền muốn tính kế để ba mẹ Cố chán ghét Cố Căng, tốt nhất là đem Cố Căng đuổi ra khỏi nhà.
Vì thế mới có lần thiết kế vu oan giá họa này.
Nguyên thân từ cầu thang đi xuống, cố ý khiêu khích Cố Căng một phen, sau đó làm trò trước mặt Nguyễn Tuyết Linh, giả bộ bị Cố Căng đẩy ngã xuống cầu thang.
Trong truyện gốc, nguyên thân thiết kế chuyện này, thực sự đã khơi dậy sự chán ghét của Cố gia với Cố Căng.
Bất quá, Cố Căng vẫn như cũ vả mặt nguyên thân, chứng minh bản thân trong sạch! Tuy rằng đã cố ý chọn góc khuất camera để hãm hại Cố Căng, nhưng không ngờ Cố Căng luôn mở điện thoại quay hình!
Cố Dạng hơi nhích tròng mắt.
Tuy là hiện tại cô đang hãm hại nữ chính, mang vai ác về làm kho máu di động, cả hai bên đều đắc tội, nhưng mà….
Cô hãm hại còn chưa có xong, kho máu cũng chưa có ăn hiếp xong, đại khái là… còn cơ hội tự cứu?
Cố Dạng còn cúi đầu suy nghĩ đường đi sau này, lại nghe được Nguyễn Tuyết Linh lạnh lùng nói: “Cố Căng, còn không lại đây xin lỗi em gái của mày!”
Cô ngước mắt, phát hiện Cố Căng đã đứng đối diện sô pha.
Cố Căng mặc một thân váy đen, ánh đèn soi trên người, làn da càng thêm trắng nõn. Cô ấy lười biếng, không chút để ý đùa nghịch điện thoại trong tay.