Văn Cửu Tắc đến võ quán thiếu nhi làm việc, hoàn toàn là một sự tình cờ.
Sau khi bị sửa đổi nguyện vọng và trường học, bị ép đến Du Thị để học, thời gian đầu ở đây, hắn lúc nào cũng đầy sát khí, ngay cả khi cười cũng đáng sợ hơn là không cười, đi trên đường mà ai thấy cũng muốn tránh xa.
Lâm Quốc Thắng, cái đầu húi cua kia, là một người hoàn toàn không có mắt nhìn. Cậu ta không hiểu sắc mặt người khác, cũng không biết quan sát bầu không khí xung quanh, cầm một xấp tờ rơi, cứ thế chặn đường một Văn Cửu Tắc đang bực bội.
Hắn vốn chẳng quan tâm, nhưng khi nghe thấy từ "võ thuật" trong giọng Du Thị đặc sệt của cậu ta, hắn lập tức ngắt lời: "Cậu biết võ? Ở đây có võ quán à?"
Lâm Quốc Thắng nghĩ một lúc rồi cười toét miệng: "Đúng rồi!"
Văn Cửu Tắc lúc ấy đang rất muốn tìm người để đánh, trút hết cơn giận trong lòng. Thế là hắn nhấc chân đi theo cậu ta, băng qua một con phố, rồi lên tầng ba của một tòa nhà.
Nhìn qua cửa kính, bên trong là một đám trẻ con đang hò hét tập luyện. Hắn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trước cửa:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT