Sở Dịch Lan im lặng một thời gian dài, mỗi lần họp tâm hồn đều giống như treo ngược cành cây, cho nên một số người già trong công ty đều quên mất, Tôn Bỉnh Hách được Dương Bân dạy dỗ, mà thầy của Dương Bân lại chính là Sở Dịch Lan.
Sở gia không mắng người, anh chỉ biểu diễn lại một cách đơn giản năng lực ghi nhớ kinh người của mình một lần, lần trước trong báo cáo có một ít số liệu nên lấy ra so sánh với lần này, song đó chỉ là chuyện miệng cử động mà thôi.
Ánh mắt u ám của Sở Dịch Lan nhìn vào ai thì người đó giống như ngồi trên đống lửa.
Loại cảm giác tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị thú dữ cắn đứt cổ này, nói thật lòng còn không bằng để trợ lý Tôn cầm súng bắn phá ở chỗ này cho đã.
Tôn Bỉnh Hách chậm rãi pha chén trà, mùi vị của việc tiết kiệm nước miếng tốt thật.
Cùng lúc đó, Thẩm Liên đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ vỗ bùn dính phía sau.
Lối vào của cửa hang này vừa mới mở, mép hang trơn trượt, vừa rồi thao tác treo dây cáp của nhân viên không được tốt nên đã khiến cho dây thừng đột nhiên hạ xuống, đúng lúc Thẩm Liên đang kề sát vào vách đá, cậu cũng nhanh chóng phản ứng lại, giẫm một chân lên tảng đá nhô ra trì hoãn dây cáp đang kéo cậu xuống phía dưới, đồng thời buông dây thừng dư ra, nắm chặt phần trên, như vậy lúc rơi xuống đất mới xem như là an toàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT