Phùng Duyệt Sơn không hiểu được sóng ngầm giữa hai người này, cứ trêu chọc: "Ây da, người được cậu nuôi dưỡng tốt thật đấy, tươi tắn mơn mởn."

Sở Dịch Lan thầm nghĩ rằng đâu phải anh nuôi, Thẩm Liên rất biết hưởng thụ, cả ngày dỗ dành dì Phân vui vẻ ra mặt, vốn dĩ một tuần dọn tủ lạnh một lần nhưng gần đây ba ngày đã trống trơn, cậu tẩm bổ đủ kiểu, chẳng thiếu thứ gì.

Đằng sau Sở Dịch Lan còn có hai người đàn ông, đều khí thế phi phàm, lần lượt là Ninh Tư Hàm và Chu Nguyên Lâm, một người nho nhã lịch thiệp còn một người ngông cuồng phóng túng, đều là bạn cũ chơi thân với Sở Dịch Lan.

Ánh mắt Thẩm Liên vẫn luôn âm thầm dõi theo Sở Dịch Lan, sau đó xác định một việc: Anh không chú ý đến Trịnh Ca.

Phát hiện này khiến tâm trạng Thẩm Liên rất tốt.

Điều duy nhất khiến Thẩm Liên bận tâm về Trịnh Ca, chính là thái độ của Sở Dịch Lan đối với cậu ta.

Sau một thời gian tiếp xúc, Thẩm Liên cảm thấy Sở Dịch Lan không phải người mù quáng.

Vì vậy lời giải thích hợp lý nhất chính là vào lúc Sở Dịch Lan yếu đuối nhất, Trịnh Ca xuất hiện vừa đúng lúc, trên thực tế là ai xuất hiện vào thời điểm đó cũng không khác biệt đối với Sở Dịch Lan, anh chỉ đúng lúc cần một sợi dây để leo lên.

Trịnh Ca trở thành hiện thân của ý nghĩ này, mới may mắn được Sở Dịch Lan chăm sóc.

Nhưng đây không phải thích, càng không phải yêu.

Thế nhưng tất cả mọi người đều hiểu lầm, bao gồm cả chính Trịnh Ca.

Hầu như ngay khi Sở Dịch Lan xuất hiện, cậu ta đã nấp sau lưng Chu Đường Tư theo bản năng, ra vẻ muốn phân rõ ranh giới.

Càng nực cười hơn chính là tên khốn Chu Đường Tư này còn phối hợp che chở Trịnh Ca, bày ra vẻ mặt nghiêm nghị sẵn sàng chiến đấu, nói một câu "Có anh ở đây".

Phùng Duyệt Sơn không nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng lại thấy hết điệu bộ đáng ghét này, lập tức mắng: "Ai thèm quan tâm bọn họ?"

Đừng mong Phùng Duyệt Sơn và những người khác có ấn tượng tốt với Trịnh Ca, tên này đúng là vô lương tâm, từ lúc Dịch Lan bị hủy dung đến giờ, cậu ta hỏi han được mấy lần? Cứ như thể anh em của anh ấy là quái vật có thể ăn thịt người vậy.

Sở Dịch Lan khẽ nhíu mày, dạo này... gần như anh không còn nhớ đến Trịnh Ca.

Thẩm Liên chiếm cứ quá nhiều tâm trí và thời gian của anh, cho dù không gặp mặt thì những bông hoa ở khắp nơi cũng nhắc nhở anh về sự tồn tại của người này.

Nồng nhiệt, táo bạo.

Còn khuôn mặt Trịnh Ca, dần dần mờ nhạt.

Không phải thay lòng đổi dạ mà là sau khi giảm bớt sự tập trung, Sở Dịch Lan nhận thức rõ ràng hơn rằng, đối với Trịnh Ca, đa phần là sự cảm kích đối với câu nói "Tôi sẽ ở bên cạnh anh" năm đó.

Ai có thể tin được, Sở Dịch Lan kiêu ngạo lạnh lùng cũng có lúc sợ cô đơn.

Anh khao khát ánh sáng, đúng lúc Trịnh Ca mang đến một tia sáng, nhưng cuối cùng thứ Sở Dịch Lan cần là tia sáng đó chứ không phải bản thân Trịnh Ca.

Chỉ là anh không cam lòng mà thôi, tại sao thứ đã cho anh rồi mà còn có thể lấy lại, không giống như Thẩm Liên...

Sở Dịch Lan khẽ tặc lưỡi, sao lại nghĩ đến Thẩm Liên nữa rồi.

Phùng Duyệt Sơn và hai người kia nhìn nhau, đều thấy sắc mặt phức tạp thay đổi liên tục của Sở Dịch Lan.

Không hề buồn rầu... Phùng Duyệt Sơn không khỏi bội phục Thẩm Liên, dỗ kiểu gì vậy? Dù sao trước kia khi Sở Dịch Lan nhìn thấy Trịnh Ca thì trạng thái tinh thần sẽ sa sút, nhất là thấy Trịnh Ca và Chu Đường Tư ở bên nhau, áp suất trên người anh thấp kinh khủng.

Chu Nguyên Lâm vỗ tay: "Nào, chúng ta chơi trò gì vui vẻ chút đi."

Loại vui vẻ đó chính là người phụ trách tìm vài người trẻ tuổi có ngoại hình xinh đẹp, cả nam lẫn nữ, đa số đều là dựa vào chút nhan sắc để đi đường tắt.

Ninh Tư Hàm mở miệng: "Tôi không cần."

Chu Nguyên Lâm: "Cậu đúng là người chán nhất, mỗi lần đến những nơi thế này đều không cần cái nọ, không cần cái kia."

"Nói đi." Phùng Duyệt Sơn mân mê ly rượu, đảo mắt một vòng rồi chỉ tay vào một chàng trai trẻ thanh tú nói: "Cậu, lại đây uống với Sở gia của chúng tôi vài ly."

Chàng trai lập tức bưng ly rượu, nhẹ nhàng tiến lên, đứng trước mặt Sở Dịch Lan: "Sở gia..."

Người Sở Dịch Lan lạnh toát.

Anh đột nhiên ngẩng đầu, thấy nụ cười của Thẩm Liên đã tắt ngúm, ánh mắt lạnh như băng.

"Đừng để em ngửi thấy mùi của người khác." ( truyện trên app T Y T )

Đây là lời cảnh cáo mà Thẩm Liên từng đưa ra.

Chẳng kịp suy nghĩ cẩn thận, Sở Dịch Lan đã đẩy chàng trai sang cho Phùng Duyệt Sơn.

Phùng Duyệt Sơn: "?"

Không phải chứ anh bạn, tôi thích phụ nữ mà!

"Không cần." Sở Dịch Lan nói ngắn gọn.

Sở Dịch Lan không hề nghi ngờ, nếu anh dám cụng ly với chàng trai kia, Thẩm Liên sẽ lập tức xông đến húc đầu gối vào hạ bộ anh.

Ninh Tư Hàm nhìn sang, vẻ mặt như cười mà không phải cười: "Giữ mình trong sạch cho Trịnh Ca à?"

Sở Dịch Lan nhíu mày: "Liên quan gì đến Trịnh Ca?"

Ninh Tư Hàm ngạc nhiên, nói như thể anh không có tình cảm sâu đậm với Trịnh Ca.

Chu Nguyên Lâm giữ lại một nam một nữ, những người còn lại đều bị Phùng Duyệt Sơn đuổi đi.

Xung quanh yên tĩnh, Phùng Duyệt Sơn ghé sát vào hỏi Sở Dịch Lan: "Không phải chứ, chuyện gì thế này? Sao tôi không hiểu gì hết?"

Cậu thì hiểu cái quái gì, Sở Dịch Lan thầm nghĩ, cậu có từng được ai tặng hoa, đợi cậu về nhà và giám sát cậu chưa?

Thẩm Liên nói được làm được, Sở Dịch Lan biết rõ sự điên cuồng trong xương cốt của người này.

Nhưng anh không hề phản cảm, trái lại là sau khi uống cạn một ly rượu mạnh, nghĩ đến ánh mắt đầy chiếm hữu vừa rồi của Thẩm Liên, máu toàn thân Sở Dịch Lan bắt đầu nóng lên.

Chỉ có thể nhìn anh, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai dòm ngó, thái độ của Thẩm Liên làm Sở Dịch Lan vô cùng vui vẻ, cũng cho anh cảm giác an toàn khó tả.

Sở Dịch Lan uống cạn ly rượu, dựa vào ghế sô pha, nhìn Thẩm Liên qua ánh đèn lấp lánh và đám đông với ánh mắt sâu thẳm.

Tôi không chạm vào.

Thẩm Liên cong môi cười khẽ, sau đó dưới ánh mắt của Sở Dịch Lan, khẽ hôn lên miệng ly.

Bỗng chốc, cảm giác đôi môi mỏng manh áp vào vết sẹo lại ùa về.

Đây là phần thưởng.

Thẩm Liên mỉm cười.

Lần này không chỉ Phùng Duyệt Sơn, Ninh Tư Hàm và Chu Nguyên Lâm cũng tò mò nhìn chằm chằm vào Sở Dịch Lan, sao vậy? Không phải chứ, mặt cậu đỏ lên là sao?!

Phùng Duyệt Sơn không tin tà, cầm lấy ly rượu của Sở Dịch Lan nếm thử vài giọt còn sót lại, vẫn là loại hay uống mà, không đến mức say chứ?

Ngay sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của Sở Dịch Lan quét tới: "Đổi ly."

Phùng Duyệt Sơn: "?"

"Mẹ nó cậu..." Phùng Duyệt Sơn ngỡ ngàng hỏi: "Anh em với cậu bao nhiêu năm, chúng ta cũng coi như ngủ chung một ổ chăn mà lớn lên, giờ cậu chê tôi?"

"Không phải chê." Sở Dịch Lan thản nhiên.

Thôi, nói ra Phùng Duyệt Sơn cũng không hiểu, nhìn dáng vẻ xồn xồn của anh ấy, Sở Dịch Lan bỗng nhiên thấy hơi tội nghiệp.

"Những cô gái mà bác Phùng giới thiệu cho cậu, cậu không thích ai sao?"

Phùng Duyệt Sơn hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ này, chỉ có thể ấp úng trả lời: "Tôi còn muốn chơi thêm hai năm nữa."

Sở Dịch Lan khẽ cười: "À, bảo sao."

Phùng Duyệt Sơn: "???"

Lần đầu tiên, Phùng Duyệt Sơn muốn cầm chai rượu đập vào đầu Sở Dịch Lan, không phải chứ, cậu đang đắc ý cái gì? Còn kỳ thị tôi?

Ninh Tư Hàm lắc đầu: "Không hiểu nổi."

Chu Nguyên Lâm: "Xem ra đúng là tôi bị ngu."

"Thẩm Liên?" Một nhân viên công tác bước tới, lễ phép nói: "Ông chủ của chúng tôi muốn gặp anh."

Thẩm Liên lịch sự gật đầu.

Cậu và Sở Dịch Lan có vẻ như ai bận việc người nấy, thực chất đối phương ở đâu làm gì, chỉ cần liếc mắt là biết ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play