Nam nhân quay lưng về phía ánh sáng, Dụ Quân Chước không nhìn rõ dáng vẻ của hắn, chỉ mơ hồ phát hiện trong ngực đối phương còn ôm một đứa bé bốn năm tuổi. Đứa bé tò mò nhìn chằm chằm thiếu niên hấp hối trên mặt đất, dường như là nói gì đó bằng giọng nói non nớt.
Ngay sau đó, Dụ Quân Chước liền cảm thấy trời đất quay cuồng, y bị nam nhân một tay nhấc lên vác trên vai.
Sức của người nam nhân này thật lớn!
Bụng Dụ Quân Chước bị xương bả vai của người nam nhân cấn đến đau điếng, nhưng nơi bàn tay to lớn kia chạm vào người lại truyền đến một cảm giác ấm áp. Y quá lạnh rồi, tay của nam nhân lại rất nóng, cả người của y như bị ma ám, hận không thể để bàn tay kia xoa khắp người mình……
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, y mới từ trong miệng quản gia biết được, nơi này là Hoài Vương phủ - "Diêm La điện" mà người người ở kinh thành đều kiêng kỵ, hận không thể đi đường vòng.
Dụ Quân Chước ở kinh thành không lâu, y không biết vì sao Hoài Vương lại có hung danh như vậy. Ngày đó nếu không bị đánh đến mơ mơ màng màng, có lẽ y cũng sẽ không đi qua con đường trước cửa Hoài Vương phủ.
Ai có thể ngờ được nơi này, lại là nơi cho Dụ Quân Chước sự ấm áp duy nhất.
Ngay khi Dụ Quân Chước đang suy nghĩ về tương lai của mình, nhị ca của y đang vì lần gặp mặt vừa rồi mà tức giận.
"Ngươi cảm thấy hắn thế nào?" Dụ Quân Tề hỏi gã sai vặt phía sau.
"Tiểu công tử khí chất bất phàm, chỉ là tính tình lạnh nhạt một chút." Gã sai vặt nói.
Dụ Quân Tề cau mày, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời này. Hắn vốn tưởng rằng hôm nay gặp được sẽ là một thiếu niên vừa quê mùa vừa ngốc nghếch, dù sao Dụ Quân Chước cũng lớn lên ở nông thôn, cả ngày lẫn lộn với một đám tay chân lấm bùn đất, nên phải nhiễm một số thói hư tật xấu không thể lên được mặt bàn chứ?
Nhưng hôm nay gặp mặt, tam đệ này không chỉ khí chất ung dung, thấy hắn cũng không hề có biểu hiện rụt rè tự ti, thậm chí còn trước mặt hắn gọi mẫu thân là "di nương", đây chẳng phải là tát vào mặt hắn và mẫu thân sao?
"Nhị công tử, tiểu công tử nói không qua dùng bữa, có cần báo lại cho Hầu gia và phu nhân biết không?" Gã sai vặt lại hỏi.
"Không đến thì không đến, có thêm người ngoài ngược lại ta cảm thấy ăn không ngon." Dụ Quân Tề tức giận nói. Ngày thường hắn ở trước mặt người ngoài luôn tỏ ra bộ dáng ôn hòa, chỉ ở bên cạnh gã sai vặt và mẫu thân, mới không che giấu.
"Hầu gia biết tiểu công tử không đến, nhất định sẽ tức giận." Gã sai vặt nói.
"Chờ một chút..." Dụ Quân Tề đột nhiên gọi gã sai vặt lại, đổi giọng nói: “Trước đừng nói cho phụ thân.”
"Vì sao?" Gã sai vặt không hiểu.
“Một lát đến phòng ăn, ngươi nghe ta.”
Dụ Quân Tề ghé vào tai gã sai vặt nói nhỏ vài câu, đối phương liên tục gật đầu.
Đến giờ dùng bữa, Vĩnh Hưng Hầu và phu nhân cùng nhau đến phòng ăn, phát hiện Dụ Quân Tề đã sớm đến chờ ở đó. Ánh mắt Vĩnh Hưng Hầu quét qua trong phòng, không thấy bóng dáng Dụ Quân Chước, thần sắc hơi có chút phức tạp.
"Không đi gọi Quân Chước qua dùng bữa sao?" Dụ phu nhân hỏi.
"Con vừa rồi đi xem tam đệ đã nói với hắn rồi, có lẽ là quên mất." Dụ Quân Tề nhìn gã sai vặt của mình, vội nói: “Ngươi lại đi gọi hắn một chuyến, có lẽ tam đệ vừa mới trở về không biết đường đến phòng ăn.”
Gã sai vặt đáp lời rồi đi, không bao lâu sau liền trở về bẩm báo Dụ Quân Chước mệt, không đến ăn cơm, còn nói là bảo người đưa đồ ăn đến tiểu viện.
"Cái thứ không có quy củ." Vĩnh Hưng Hầu nghe vậy lập tức biến sắc.
"Phu quân đừng tức giận, Quân Chước hôm nay ngồi xe đến đây đường đi quả thật rất vất vả, là thiếp thân suy xét không chu đáo, nên định gia yến vào buổi tối." Dụ phu nhân an ủi.
"Một thiếu niên ngồi xe ngựa một chút đã mệt mỏi? Vào phủ ngày đầu tiên cũng không biết đến bái kiến phụ mẫu, rốt cuộc là lớn lên ở nông thôn ngay cả chút lễ nghĩa giáo dưỡng cũng không có." Vĩnh Hưng Hầu rất là không vui.
"Phụ thân người đừng tức giận, cứ dùng bữa trước đã. Một lát con đích thân đưa chút đồ ăn đến cho tam đệ." Dụ Quân Tề nói.
"Không cần để ý đến nó, nếu nó mệt nói vậy thì cũng không đói." Ý ngoài lời của Vĩnh Hưng Hầu chính là không cho người đưa đồ ăn đến cho Dụ Quân Chước.
Dụ Quân Tề thấy phụ thân tức giận tam đệ, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý không thể thấy rõ. Mặc kệ Dụ Quân Chước có thong dong bất động đến đâu, chỉ cần phụ thân không thích, thì khó mà đứng vững trong Hầu phủ này.
"Lão đại đâu?" Vĩnh Hưng Hầu nhắc đến con trai cả của mình liền hòa hoãn giọng điệu.
"Hôm nay đại ca phải trực, giờ này chắc là đang trên đường về rồi." Dụ Quân Tề đáp.
“Nếu đã sắp về, vậy đợi nó một chút.”
"Để lại cho Quân Hoằng mấy món là được rồi, sao phu quân có thể để bụng đói chờ con?" Dụ phu nhân cười nói.
Đại công tử của Hầu phủ tên là Dụ Quân Hoằng, cùng một mẹ với Dụ Quân Tề. Năm đó Vĩnh Hưng Hầu phu nhân thành hôn nhiều năm không có con, Hầu gia không thể kiềm chế được, liền cùng với tiểu thiếp trong phủ, cũng chính là Dụ phu nhân hiện tại, sinh hạ trưởng tử Dụ Quân Hoằng.
Nghiêm khắc mà nói, Dụ Quân Chước mới là đích tử của phủ. Chỉ là sau khi mẫu thân y qua đời, trắc thất năm đó được nâng lên làm chính thất, trong phủ cũng không còn sự phân biệt đích thứ.
Trong lúc nói chuyện, gã sai vặt đến báo đại công tử đã về.
Một lát sau, liền thấy bên ngoài một thanh niên mặc võ phục bước vào, chính là Dụ Quân Hoằng
"Không phải nói hôm nay tam đệ trở về sao? Sao còn chưa đến?" Dụ Quân Hoằng quét mắt một vòng trong phòng, dường như có chút khó hiểu.
"Đại ca, sao huynh vừa về đã nghĩ đến tam đệ vậy?" Dụ Quân Tề giả bộ nói đùa: “Cũng không hỏi bài tập của ta như thế nào.”
"Bài tập của ngươi còn cần hỏi sao?" Dụ
Quân Hoằng nhìn mẫu thân, ánh mắt mang theo sự dò hỏi.
Dụ phu nhân vội nói: “Quân Chước trên đường về cảm thấy mệt, đang nghỉ ngơi ở tiểu viện viện.”
"Đã đến rồi sao? Vậy ta đi xem hắn, mọi người ăn trước đi." Dụ Quân Hoằng nói xong liền đứng dậy rời đi.
Dụ Quân Tề cầu cứu nhìn phụ thân, thấy Vĩnh Hưng Hầu mặt không vui nhưng không ngăn cản, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng hắn rất nhanh liền xua tan lo lắng, đại ca của hắn và hắn mới là do một mẹ sinh ra, dù thế nào cũng sẽ thân thiết với hắn hơn. Về phần Dụ Quân Chước, bộ dáng lạnh nhạt của tên đó, nói không chừng cũng có thể đắc tội luôn cả đại ca.
Nếu như vậy, chẳng phải vừa vặn hợp ý hắn sao?
Khi Dụ Quân Hoằng đến tiểu viện, liền thấy thiếu niên ngồi trên ghế quý phi trong phòng, trong phòng đốt than vừa vào có chút nóng, nhưng khi hắn quét mắt nhìn bộ dáng thanh mảnh cao gầy của Dụ Quân Chước, trong lòng liền hiểu rõ.
Nghe nói người thân thể yếu đuối, sẽ đặc biệt sợ lạnh.
"Hai năm trước khi ta đến thôn trang ở nông thôn còn gặp ngươi, nhanh như vậy đã không nhận ra ta rồi?" Dụ Quân Hoằng đứng trong sảnh, từ trên cao nhìn Dụ Quân Chước.
Dụ Quân Chước hơi ngẩng mắt, mở miệng gọi một tiếng "Đại ca".
"Về phủ ngày đầu tiên đã chọc phụ thân không vui, còn đang giận dỗi sao?" Dụ Quân Hoằng hỏi.
"Giận dỗi gì?" Dụ Quân Chước hỏi ngược lại.
“Giận ông ấy năm đó đưa ngươi ra khỏi phủ.”
Dụ Quân Chước không mấy hứng thú với đề tài này. Y không muốn biện bạch, cũng không muốn tố cáo, càng không định tâm sự với vị đại ca này. Kiếp trước hai huynh đệ không có nhiều giao tiếp, Dụ Quân Chước không nhận được sự chăm sóc của đối phương, kiếp này đương nhiên cũng không mong đợi gì.
"Đi, đưa ngươi đi ăn chút gì đó." Dụ Quân Hoằng đứng dậy nói.
“Không cần đâu, buổi chiều ngươi còn phải đi trực mà.”
"Hôm nay Nam Cảnh truyền đến tin chiến thắng, Hoài Vương đánh thắng trận, tuần phòng doanh nha môn được nghỉ ngơi nửa ngày để ăn mừng." Dụ Quân Hoằng đưa tay kéo đệ đệ đứng lên, “Vừa hay ngươi vừa về kinh thành, ta đưa ngươi đi xem náo nhiệt.”
Dụ Quân Chước vốn không muốn đi, nhưng nghe đối phương nhắc đến Hoài Vương liền đổi ý. Kiếp trước y biết rất ít về chiến sự ở Nam
Cảnh, lần này muốn tìm hiểu thêm một chút.
Kinh thành đầu xuân vẫn còn se lạnh, nhưng trên đường phố rất náo nhiệt.
Dụ Quân Hoằng đưa đệ đệ đến quán ăn ngon nhất trong thành - Hối Tiên Lâu.
Vì bọn họ đến đúng giờ ăn cơm, các phòng riêng và đại sảnh tầng một đều đã hết chỗ, chỉ còn tầng hai là còn chỗ trống.
"Hoài Vương đánh thắng trận, sao Hoài Vương phủ nhìn vẫn tiêu điều lạnh lẽo vậy?" Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Dụ Quân Chước ngẩng mắt là có thể nhìn thấy Hoài Vương phủ ở phía xa bên kia đường.
"Chỉ là đánh thắng một trận thôi, sau đó cũng không phải không đánh nữa. Chiến sự chưa yên, chủ soái chưa về, người trong Hoài Vương phủ nào có tâm trạng mà ăn mừng?" Dụ Quân Hoằng gọi tiểu nhị đến gọi món, lại gọi cho Dụ Quân Chước một bát súp quế hoa, “Ta nhớ ngươi thích quế hoa, vừa rồi thấy ngươi ăn điểm tâm cũng là bánh quế hoa.”
Dụ Quân Chước nhàn nhạt cười, trong lòng nghĩ súp quế hoa uống ngon, nhưng lại là đồ lạnh. Mình ở trong phòng còn phải đốt than sưởi ấm, uống một bát đồ lạnh, chỉ sợ trở về lại phải sưởi ấm nửa ngày mới có thể dễ chịu.
Mặc dù người trong đại sảnh tầng hai không nhiều bằng tầng một, nhưng vẫn có chút ồn ào.
Dụ Quân Chước nghe được, trong đó không ít người đang bàn tán về chuyện đại thắng ở Nam Cảnh, nhưng điều mà mọi người bàn tán nhiều hơn lại là bản thân Hoài Vương.
"Nhà ta có một người thân từng đến Nam Cảnh, bên đó chướng khí nhiều, hơn nữa thuật vu cổ hoành hành. Đặc biệt là Nam Thiệu, nghe nói bên đó người người đều biết vu cổ, còn có thể triệu hồi sâu rắn làm người ta bị thương." Một hán tử mặt mày bóng loáng ở bàn bên cạnh mở miệng nói: “Cũng khó trách Bệ hạ phái Hoài Vương đến Nam Cảnh, người bình thường đi có thể đánh thắng Nam Thiệu sao?”
"Vị điện hạ kia của chúng ta nghe nói đã tu luyện qua tà thuật, xem ra vu cổ thuật của Nam Thiệu gặp hắn cũng phải cúi đầu nhận thua." Một người khác nói.
"Hoài Vương đã từng tu luyện tà thuật?" Có người chen vào hỏi.
"Nghe nói hắn tu luyện từ nhỏ, hơn nữa
đạo hạnh rất cao, mỗi khi đến đêm trăng tròn cả miệng đều là máu, chuyên ăn tim gan người." Người nọ nói sinh động như thật: “Ta còn nghe nói, bình thường hắn còn bắt binh lính để tu luyện, nghe nói nhiều nhất là một đêm giết hơn một trăm người.”
"Cái đứa nhỏ trong phủ hắn không phải là mang về từ Nam Cảnh sao?"
“Tám phần cũng là một con quái vật, có lẽ là cùng với Vu nữ của Nam Cảnh sinh ra...”
Mọi người càng nói càng hoang đường, trực tiếp hình dung vị Hoài Vương điện hạ vừa đánh thắng trận như quỷ mị, đáng sợ vô cùng.
"Thật là quá đáng!" Sau một tấm bình phong, hộ vệ mặc võ phục mặt đầy tức giận, dường như muốn động thủ dạy dỗ người.
Ngược lại, nam nhân ngồi bên cạnh lại mặt mày bình tĩnh, dường như hoàn toàn không để những lời người kia nói trong lòng.
"Đám dân đen này thật sự là quá đáng." Hộ vệ nói.
"Cũng đâu phải ngày đầu tiên nghe thấy những lời này, không có gì mới mẻ." Nam nhân ung dung nhấp một ngụm trà.
Nhưng ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của một thiếu niên: “Hoài Vương điện hạ có ăn tim gan người hay không ta không biết, nhưng ta biết có một số người căn bản là không có tim gan.”
Nam nhân sau bình phong xuyên qua những hoa văn chạm trổ trên bình phong nhìn ra, thấy người nói là một thiếu niên ngồi bên cửa sổ.
Thiếu niên mặc một bộ áo bào trắng như vầng trăng, thân hình có chút mảnh khảnh, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ đẹp mắt, đôi môi mỏng ửng đỏ, khiến hắn vô cớ liên tưởng đến một loại bánh ngọt có hương vị cực kỳ ngon.
“Vị tiểu công tử này, lời này của ngươi là có ý gì?”
Mọi người trong sảnh đều quay đầu nhìn về phía Dụ Quân Chước, muốn nghe xem y nói ra lời này là có ý gì, ngay cả Dụ Quân Hoằng bên cạnh cũng mang theo sự tò mò trong đáy mắt.
"Hoài Vương đến Nam Cảnh là vì sự an nguy của Đại Du chúng ta, đánh thắng trận rồi ngươi và ta mới có thể ngồi ở đây ăn uống. Nhưng ta vừa nghe các ngươi nói, không giống như đang bàn luận về một vị anh hùng lập chiến công hiển hách, mà giống như đang nói về hung thần ác sát vậy."
Ánh mắt Dụ Quân Chước quét qua mọi người, tuy là một thiếu niên chưa trưởng thành, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của cả sảnh lại không hề có chút nào là nhút nhát: “Nhận sự che chở của người ta lại ở phía sau nói xấu bịa đặt, chẳng phải là hành vi của kẻ không có tim gan sao?”
“Ngươi! Tiểu lưu manh từ đâu tới? Nói ai không có tim gan hả?”
Mấy người trong sảnh nghe được lời này đều có chút tức giận, thậm chí có người muốn ra tay với y.
"Tiểu lưu manh của Vĩnh Hưng Hầu phủ, nói ngươi đó." Dụ Quân Chước vẻ mặt bình tĩnh nói.
Dụ Quân Hoằng bên cạnh có chút bất đắc dĩ, không ngờ đệ đệ nhà mình lại tự báo gia môn gây chuyện cho phủ, nhưng khi hắn ta nhìn thiếu niên, đáy mắt lại càng nhiều hơn là sự thưởng thức. Bản thân hắn cũng là người học võ, đối với Hoài Vương bảo vệ Nam Cảnh dễ dàng đồng cảm, lời của Dụ Quân Chước vô tình nói trúng tim đen của hắn ta.
"Vĩnh Hưng Hầu phủ?" Sau bình phong, nam nhân lộ vẻ nghi hoặc.
"Chắc là tiểu công tử của Vĩnh Hưng Hầu phủ, vị nhị công tử kia thuộc hạ đã gặp qua, không có gan và quyết đoán như vậy." Hộ vệ nói.
"Thú vị." Ánh mắt nam nhân vẫn đặt trên người thiếu niên, mở miệng nói: “Sau này có thời gian rảnh, mời y đến Vương phủ ngồi chơi.”