Ngày mười hai tháng chạp, tuyết mùa đông rơi từng đợt.  

Những bức tường cao màu đỏ của cung điện tương phản với nền trắng, trang nghiêm, lạnh lẽo và tĩnh lặng. 

Tại một trong những cánh cổng ở góc tường cung điện, vài thiếu niên nối đuôi bước ra, tất cả đều quấn mình trong áo choàng dày. 

Những người hầu chờ sẵn ở gần đó vội vàng tiến lên, người thì đưa lò sưởi tay, người thì hỏi han, ai nấy đều vô cùng ân cần.

Người cuối cùng là một ngoại lệ, y đứng ở ngoài cổng ngước mắt nhìn, thấy những cỗ xe ngựa đến đón người lần lượt đi xa, chỉ còn lại dấu vết bánh xe lộn xộn trên nền tuyết, nhưng không thấy người đến đón mình.

Trong phủ không có ai đến đón y, đây cũng không phải là lần đầu tiên. 

Dụ Quân Chước lười suy đoán nguyên do trong đó, kéo chặt áo choàng rồi bước đi trong gió tuyết.

Chỉ là tuyết hôm nay có hơi lớn, cứ thế mà đi về, e rằng thân thể vốn đã yếu ớt của y sẽ bị đông cứng mất. Dụ Quân Chước đứng ở ngã tư đường do dự một lát, bỏ qua đường chính chọn một con đường nhỏ ít người qua lại.

Đi theo đường này về, có thể tiết kiệm ít nhất một nửa quãng đường. 

Tuyết rơi càng lúc càng dày, lớp áo choàng bên trong của Dụ Quân Chước không dày, mặc lên người bị gió thổi là bay phấp phới. Y nắm chặt áo choàng, bước chân trên tuyết hơi gấp gáp, chỉ vì con đường nhỏ này hôm nay không hiểu vì sao lại đặc biệt vắng vẻ.

Mặt đất và nhà cửa xung quanh đều bị tuyết bao phủ, chỉ có một hàng dấu chân lún sâu vào con hẻm phía trước, giống như vừa có người để lại. Ánh mắt Dụ Quân Chước dừng lại ở con hẻm không xa, đột nhiên cảm thấy sống lưng hơi lạnh. 

Ầm!

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động lớn.

Dụ Quân Chước quay đầu nhìn lại, thấy tuyết đọng trên cây rơi xuống.

Y thở phào nhẹ nhõm, vừa định xoay người tiếp tục bước đi thì thấy, ở ngay chỗ hẻm vừa rồi còn vắng tanh, không biết từ lúc nào đã có người đứng đó. Đó là một nam nhân cao lớn mang khăn trùm đầu, cằm giấu trong cổ áo bông cao, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, trên gò má có một vết sẹo dữ tợn. 

Trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, một luồng hơi lạnh dữ dội ập đến, thiếu niên theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, quay đầu chạy về hướng vừa đến. Nhưng y không ngờ rằng, phía sau mình cũng có người. 

Hai người này là đồng bọn!

Hơn nữa đều là nhằm vào y mà đến.....…

Dụ Quân Chước rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể bất lực đứng tại chỗ, cảm nhận cái lạnh thấu xương từng chút một xâm nhập vào cơ thể.

Khi con dao sắc bén đâm vào cơ thể, y thậm chí còn không cảm thấy đau đớn, cho đến khi bụng dưới truyền đến một sự ấm áp, y mới kinh ngạc nhận ra đó là máu của mình đang chảy ra ngoài.

"Tại......tại sao?" Đáy mắt Dụ Quân Chước tràn đầy vẻ khó hiểu.

Y nghĩ mãi không ra, rốt cuộc là ai muốn mạng của y?

"Kiếp sau đầu thai chọn nhà tốt hơn đi." Nam nhân bị ánh mắt ngây thơ của y nhìn đến mức không được tự nhiên, một tay che mắt y lại, dùng dao đâm thêm một nhát vào cổ y.

Cổ họng bị dao đâm, Dụ Quân Chước lập tức mất đi ý thức. 

Máu từ cơ thể đã mất đi sức sống của y chảy ra, nhuộm đỏ một mảng nhỏ xung quanh, nhìn từ xa giống như một cụm hoa anh đào nở rộ giữa nền tuyết trắng.

Trong khoảnh khắc cuối đời, Dụ Quân Chước không khỏi cảm thấy chua xót. Y nghĩ, chắc là sẽ không có ai vì cái chết của mình mà đau lòng đâu, có lẽ mùa đông còn chưa qua, trên đời này đã không còn ai nhớ đến y nữa.

Lạnh quá.

Mặc dù đã chết rồi, nhưng Dụ Quân Chước vẫn cảm thấy rất lạnh.

Cái lạnh ấy giống như xuyên thấu qua thân thể thấm vào ba hồn bảy phách của y, khiến y sau khi chết vẫn không thể thoát khỏi.

“Tiểu công tử, dậy đi.”

Đi kèm với một âm thanh, Dụ Quân Chước bị người ta vỗ nhẹ.

“Hửm?”

Thiếu niên mơ màng mở mắt nhìn, phát hiện mình không ở trong con hẻm tối tăm đầy tuyết nữa, mà là ở trong một chiếc xe ngựa.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Không phải y đã chết rồi sao?

Dụ Quân Chước xoa xoa đôi tay cứng đờ vì lạnh, nhìn ra ngoài qua rèm xe, thấy chỗ xe ngựa dừng lại là Vĩnh Hưng Hầu phủ. Rõ ràng một khắc trước y còn bị người ta giết chết, sao bây giờ lại trở về phủ rồi?

Mãi đến khi được người hầu dẫn tới viện bên cạnh, Dụ Quân Chước mới hiểu ra, mình đây là chết đi sống lại.

Y trở lại cái ngày được đưa về Hầu phủ. 

Xa nhà mười sáu năm, ngày đầu tiên trở về  không có ai chào đón, ngay cả chỗ ở cũng tồi tàn như chỗ ở của người hầu. 

Gã sai vặt trong phủ vừa nhìn là biết vị tiểu công tử này không được sủng ái, dẫn người đến chỗ ở rồi biến mất tăm.

Hơi lạnh thấm vào người trong tuyết còn chưa tan hết, toàn thân lạnh đến phát đau, chỉ có thể tự mình đi tìm chút than, đốt một cái lò than trong phòng.

Y ngồi trên ghế quý phi, cảm nhận được tứ chi dần dần lấy lại sự ấm áp, nhịn không được đưa tay sờ lên cổ. Vết thương bị lưỡi dao sắc bén rạch ra không lâu trước đó đã hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

Y thật sự đã sống lại rồi.

"Tam đệ." Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của một thiếu niên.

Ánh mắt Dụ Quân Chước khựng lại, nghe ra người tới là nhị ca cùng tuổi với mình, Dụ Quân Tề.

"Sao phòng của ngươi ngay cả một người hầu hạ cũng không có?" Dụ Quân Tề đảo mắt nhìn quanh phòng một vòng, lại nói: “Tam đệ, hôm nay ngươi về phủ, phụ thân mẫu thân đều bận rộn, quên ra cửa chào đón ngươi, ngươi đừng để trong lòng.”

Dụ Quân Chước cười lạnh một tiếng, không muốn để ý tới đối phương.

“Buổi trưa mẫu thân đã dặn nhà bếp chuẩn bị tiệc, đến lúc đó ngươi có thể qua dùng bữa cùng.”

"Ta ngồi xe mệt mỏi, không đi." Dụ Quân Chước nhàn nhạt nói.

Dụ Quân Tề ngẩn người, phản ứng của Dụ Quân Chước có chút vượt quá dự liệu của hắn ta. Trong ấn tượng của hắn ta, mấy lần gặp mặt hồi nhỏ, vị tam đệ này đều thích quấn lấy hắn ta, còn hỏi han hắn ta về sở thích của phụ thân và huynh trưởng, ra sức muốn lấy lòng cả nhà.

Nhưng lần gặp mặt này, Dụ Quân Chước lại như biến thành một người khác, thái độ xa cách, dường như hoàn toàn không để hắn ta vào mắt.

Không biết còn tưởng Dụ Quân Chước mới là đứa con được nuôi dưỡng đường đường chính chính trong phủ này ấy chứ!

"Hôm nay là ngày ngươi chính thức về phủ, sao có thể không đi bái kiến phụ thân và mẫu thân?" Dụ Quân Tề che giấu sự kinh ngạc trong lòng, tiếp tục khuyên nhủ.

"Đợi ta nghỉ ngơi xong, ngày khác sẽ đến chỗ phụ thân và di nương thỉnh an." Dụ Quân Chước nói.

Từ "Di nương" này khiến Dụ Quân Tề có chút không vui, hắn ta biết rõ mẫu thân nhà mình vốn là trắc thất, là sau khi sinh mẫu của Dụ Quân Chước khó sinh mà qua đời mới được nâng làm chính thê. Nhiều năm như vậy, trong phủ không ai nhắc đến chuyện này, không ngờ Dụ Quân Chước vừa về đã không thức thời như vậy.

"Ngươi, ngươi thật sự không đi sao?" Dụ Quân Tề hỏi. 

"Ừ." Dụ Quân Chước chuyên tâm xoa xoa ngón tay sưởi ấm, lười nói thêm một câu nữa. 

Kiếp trước ngày y về phủ, vì muốn bái kiến phụ thân mà trong lòng khẩn trương, liền nhờ Dụ Quân Tề dạy lễ nghĩa. Dụ Quân Tề cũng nhiệt tình, dạy y không ít lời chúc tốt lành. Rất lâu sau Dụ Quân Chước mới biết, chỉ có người hầu bái kiến gia chủ mới nói lời chúc tốt lành đó, ngày đó y ở trên bàn ăn, chẳng khác nào một trò cười.

Kiếp này y dứt khoát ngay cả bữa cơm tối cũng không tham gia.

Dù sao y tốn bao tâm tư cũng không thể lấy lòng được cái nhà này, hà tất lãng phí tâm tư vào đó. 

Dụ Quân Tề tự mình chuốc lấy xấu hổ, cũng không có tâm tư giả bộ tươi cười nữa, hàn huyên vài câu rồi rời đi.

Dụ Quân Chước đợi cơ thể ấm áp hơn một chút, liền đi tìm bút mực.

Đã từng, y không chỉ một lần cảm thấy, cả đời này của mình chính là một sai lầm.

Ngày y chào đời mẫu thân vì khó sinh mà qua đời, ngày hôm đó phụ thân lại lập tức gửi y đến thôn trang ngoài thành để nuôi dưỡng. Chỉ vì thầy bói nói y mang mệnh sát, khắc phụ khắc mẫu.

Y thậm chí từng nghĩ, phụ thân đưa y đi khi chưa đầy một ngày tuổi, chắc là không muốn y sống sót. Nhưng không biết là mệnh y cứng hay là người phụ trách đưa y đi lòng dạ tốt, che chở y một đường không bị chết cóng, chết đói.

Mười sáu tuổi y mới được rước về. 

Vốn tưởng rằng mọi thứ sẽ tốt hơn, không ngờ chờ đợi y lại là sự lạnh nhạt khắc khe vô tận. 

Cho đến tận ngày chết đi, Dụ Quân Chước cũng chưa từng nhận được sự quan tâm và ấm áp từ người nhà.

Sống lại một đời, y không muốn đi vào vết xe đổ, cũng không muốn sống uổng phí thời gian.

Trước mắt, y có hai việc quan trọng cần làm, thứ nhất là vẽ lại dáng vẻ của hung thủ giết mình hôm đó, tránh cho lâu ngày không nhớ rõ. 

Tuy rằng hiện tại còn chưa biết là ai muốn lấy mạng y, nhưng chuyện này y nhất định phải làm rõ, nếu không sao biết được tương lai có bị giết lẫn nữa không? 

Chuyện thứ hai, y phải nghĩ xem những ngày tiếp theo nên sống như thế nào. Cái Hầu phủ này một chút y cũng không lưu luyến, một khắc cũng không muốn ở lại, nhưng rời khỏi Hầu phủ y có thể đi đâu?

Dụ Quân Chước suy nghĩ kỹ một vòng, phát hiện cả kinh thành lớn như vậy, y lại không có chỗ dung thân. 

Cũng không thể nói là hoàn toàn không có.

Có một nơi như vậy, thật sự đã cho y sự che chở ngắn ngủi.

Kiếp trước sau khi y trở về không lâu, đã bị phụ thân sai người đưa đến Võ Huấn doanh.

Nơi đó là nơi tập trung của những thiếu niên, con cháu cao quý trong kinh thành nếu học không giỏi, đến một độ tuổi nhất định sẽ bị đưa đến Võ Huấn Doanh. Một là có người quản thúc để không đi lang thang bên ngoài, hai là vài năm sau ra ngoài có thể kiếm được một chức quan võ.

Lúc đó Dụ Quân Chước chỉ muốn lấy lòng phụ thân, đối với sự sắp xếp này đương nhiên là không dám làm trái. Nhưng y không ngờ, những ngày ở trong doanh lại không dễ dàng gì, không biết vì sao, có mấy thiếu niên luôn thích bắt nạt y. 

Những người đó ban đầu chỉ là thăm dò, phát hiện y sẽ không đi tìm người tố cáo thì bắt đầu được nước làm tới, từ ngôn ngữ vũ nhục, đến động tay động chân, càng ngày càng quá đáng. Có một lần y bị đánh đến thương tích đầy mình, lại không muốn người nhà nhìn thấy dáng vẻ chật vật này, nên trốn ở bên ngoài.......cuối cùng ngã quỵ trên đường.

Dụ Quân Chước nhớ rõ đêm đó trời mưa, cái lạnh cuối xuân cùng với nước mưa thấm vào cơ thể. Y nằm trên nền gạch lạnh lẽo, ý thức đã mơ hồ nhưng cơn đau từ vết thương truyền đến lại rõ ràng vô cùng.

Lúc đó y thậm chí còn cho rằng mình sẽ lặng lẽ chết ở đó...…

Cho đến khi y nhìn thấy một tia sáng trong tầm nhìn mơ hồ, cánh cửa lớn đối diện trên phố bị người ta đẩy ra, một nam nhân cao lớn bước ra, dừng lại trước mặt y. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play