Bốn tên NPC đao binh còn lại bị tiêu diệt sạch sẽ.
Sau khi trận chiến kết thúc, mọi người nằm vật ra trên đất không nói chuyện.
Tử Hi nhìn lướt qua, dù chật vật nhưng cũng may không ai bị loại. Hắn trầm ngâm một lát rồi trịnh trọng nói: “Ngày mai là ngày cuối cùng, cố gắng qua ngày mai phó bản sẽ kết thúc.”
“Dựa vào kinh nghiệm chơi game trước đây của tôi, càng về sau số lượng quân địch càng nhiều.”
“Để đảm bảo không ai bị thương vong, ngày mai chúng ta sẽ dùng kiến trúc làm mồi nhử. Khi NPC tấn công tháp tên sơ cấp, đừng ngăn cản mà hãy dồn toàn lực tấn công.”
Yêu cầu qua ải chỉ bảo vệ công trình doanh địa (do hệ thống cung cấp) không bị phá hủy, không bao gồm công trình do người chơi tự xây.
Dù sao thẻ kiến trúc dùng rồi cũng không mang ra khỏi phó bản được, hắn sẽ tận dụng nốt giá trị cuối cùng của nó.
Đây chính là “vật tận kỳ dụng” (tận dụng tối đa mọi thứ).
Nếu như bình thường, Tây Dã chắc chắn sẽ khen Tử Hi là người cơ trí. Công trình vô dụng bị phá hủy còn hơn người chơi bị loại. Nhưng giờ phút này, hắn chỉ ngơ ngác nhìn về phía xa, nơi có hàng phòng tuyến hai lớp rào tre, không biết đang suy nghĩ gì.
Tây Dã liên tục thất thần, các thành viên khác cũng vậy.
Họ liều sống liều chết, mỗi bước đi đều như đang nhảy múa trên lưỡi dao. Nhưng nhóm của Vân Yên thì sao? Thoải mái dễ chịu ở trong khu an toàn, ngay cả góc áo NPC cũng chưa chạm tới đã kết thúc trận chiến!
Cung thủ canh cánh trong lòng.
Ngay cả thuẫn binh vốn dĩ luôn trầm ổn cũng im lặng không nói gì, rõ ràng là ý kiến bất bình.
Chỉ có Anne ôm đầu gối ngồi, thần sắc như thường như một người máy đang chờ lệnh tiếp theo.
Tử Hi thấy ba người bị kích động, chắc không thể bình tĩnh ngay được, hắn quay đầu dặn dò Anne: “Kiểm tra lại tất cả công trình, chỗ nào cần sửa chữa thì sửa, thiếu vật liệu thì tìm tôi.”
Anne ngoan ngoãn gật đầu.
Hệ thống nhắc nhở: 【Bảng xếp hạng cống hiến chiến trường ngày thứ hai đã được thống kê xong, bạn có muốn xem không?】
Vân Yên chọn 【Có】.
Bảng xếp hạng cống hiến chiến trường ngày thứ hai ——
Hạng nhất: Vân Yên.
Hạng nhì: Bách Mộc.
Hạng ba: Tử Hi.
Hạng tư: Anne.
……
Hạng chín: Hải Vô Nhai.
Thứ hạng của Tử Hi tụt xuống thứ ba, những người khác thì vẫn ổn định, thứ tự cơ bản không thay đổi.
【Kiến trúc đặc biệt “Cửa hàng cấp một” chưa bị phá hủy, hoạt động bán hàng có thời hạn mở ra.】
【Chúc mừng người chơi nhận được 19 điểm cống hiến.】
【Người chơi xếp hạng nhất, nhận được 20 điểm cống hiến thưởng.】
【Hiện tại bạn đang có tổng cộng 118 điểm cống hiến. (19 + 12 + 87)】
Sau đó, giao diện cửa hàng hiện lên.
Vân Yên tập trung nhìn vào, 2 cơ hội rút thăm (đã bán), thẻ trang bị 【Giày La Mã】 (đã bán), bánh mì cắt lát (đã bán).
May mắn sữa bò sô cô la vẫn còn.
Vân Yên vừa thấy may mắn vừa ấn nút mua sắm.
【Chúc mừng người chơi đã mua 250g sô cô la sữa bò, hàng hóa sẽ được gửi qua đường bưu điện về tận nhà.】
【Hiện tại còn 15 điểm cống hiến.】
Sau khi mua sắm xong, Vân Yên hài lòng đóng giao diện.
Cách thời gian kết thúc ngày thứ hai còn nửa giờ.
Thể lực của Vân Yên đã hồi đầy, cô cầm 【vật liệu gỗ tạp】 đi sửa chữa chỗ bị hư hại, tiện thể chế tạo rào tre mới để bổ sung chỗ trống.
—— Sạch sẽ lưu loát, giải quyết lợi ích cho chiến đấu trước, có thời gian rảnh cô sẽ tự do sắp xếp.
Nếu tiếp theo có nhiều trận chiến hơn, cô sẽ không chút do dự xây dựng thêm. Nhưng mà trong trận chiến đầu tiên này, người chơi chỉ cần sống sót trong vòng ba ngày, không cần thiết phải lãng phí vật liệu.
Nghĩ thế, Vân Yên dự định khôi phục lại hai lớp phòng tuyến về trạng thái ban đầu rồi dừng tay.
Trong lúc làm việc, Truy Đuổi ló đầu qua: “Tôi rút được thẻ trang bị 【rìu】, cô muốn không?”
【Rìu】
Cấp bậc: N
Độ bền: 20/20
Hiệu quả sử dụng: Sau khi đeo, lực tấn công +5, cũng có thể dùng để chặt củi.
Vân Yên ngừng công việc, tò mò nhìn hắn: “Anh không giữ lại dùng à?”
Truy Đuổi tỏ vẻ không quan tâm: “Cận chiến không phải nghề của tôi, tôi lại chẳng phải thôn dân, giữ nó có ích gì?”
Vân Yên thầm tính toán, sau khi sửa xong rào tre, mình cũng không có việc gì làm, buổi sáng ngày thứ ba có lẽ sẽ ở trong doanh địa “ăn không ngồi rồi”.
Nếu có 【rìu】, cô có thể vào rừng chặt củi, thu thập mảnh vỡ 【vật liệu gỗ tạp】.
Nghĩ vậy, cô quyết định: “Muốn, đổi thế nào?”
“Trong tay cô có thẻ gì?” Truy Đuổi hỏi.
Vân Yên xem xét kho hàng: “2 thẻ 【vật liệu gỗ tạp】, 3 thẻ 【vật liệu đá tạp】, 1 thẻ 【đồ ăn tạp】.”
Sau đó thì sao? Không có sau đó.
Vân Yên chợt nhận ra, vật liệu quả thật không đủ dùng.
Nếu không phải Bách Mộc một hơi cho 5 tấm thẻ tạp, nếu không phải do dù sửa chữa hay xây mới, thiên phú nghề nghiệp 2 đều giảm cho 30% hao tổn , 【vật liệu gỗ tạp】 đã sớm dùng hết.
Nghĩ một lát, Vân Yên bổ sung: “Ngoài sáu tấm thẻ, còn một cơ hội rút thăm.”
Tuy rằng trong trận chiến vừa rồi tháp tên trung cấp đã bắn chết ba tên địch nhưng cô không nhận được cơ hội rút thăm nào.
Một cơ hội rút thăm thì rút ra thứ gì tốt được? Truy Đuổi không để bụng.
Suy nghĩ một lát, hắn nói: “Cho tôi 【thẻ đồ ăn】.”
Bất kể là vật liệu gỗ tạp, vật liệu đá tạp hay rìu, cầm trong tay cũng không dùng đến. Nhưng thẻ đồ ăn, dùng tốt có thể phát huy tác dụng không nhỏ.
Ví dụ như lần tới vào phó bản, có thể đến tế đàn triệu hồi NPC chiến đấu cho hắn.
“Được.” Vân Yên không nói hai lời, đưa thẻ đồ ăn ra.
Truy Đuổi giao 【rìu】 rồi vội vàng đi ra ngoài: “Tôi đi săn thú, lát nữa gặp lại.”
“Được.” Vân Yên thuận miệng đáp lời, cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
Cô định nhanh chóng hoàn thành công việc, sau đó dùng hết thời gian còn lại để chặt củi.
***
Thuẫn binh, Tây Dã, Tử Hi, cung thủ lần lượt sử dụng khu dân cư.
Đến lượt Tử Hi, cung thủ buồn chán ngồi bệt dưới đất nhìn quanh bốn phía, hắn bỗng nhiên nảy sinh nghi hoặc: “Rào tre đâu? Bốn người kia chạy đi đâu rồi?”
“Chuyện bé xé ra to.” Thuẫn binh hừ nhẹ một tiếng: “Hai ngày nay, chẳng phải ngày nào họ cũng chạy vào rừng sao? Nếu không đầy người thương tích thì không về.”
“Anh nghĩ họ đang làm gì?” Cung thủ rất khó hiểu.
“Trong rừng có không ít dã thú, chắc là dẫn người mới đi thực chiến?” Thuẫn binh đoán.
“Rảnh rỗi quá.” Cung thủ lẩm bẩm.
Suy nghĩ kỹ hơn, hắn phát hiện không ổn: “Những người khác thì không nói, Vân Yên chỉ là một thôn dân thì đi làm gì?”
Thuẫn binh hỏi lại: “Thôn dân thì sao? Chẳng lẽ thôn dân không cần luyện tập kỹ năng chạy trốn à? Chẳng lẽ lần nào cũng rút được tháp tên trung cấp ? Hay là lần nào cũng có đủ vật liệu gỗ tạp để sửa chữa khu an toàn?”
Cung thủ: “…… Anh nói rất đúng.”
Tây Dã bất ngờ xen vào: “Ngày đầu tiên của trò chơi, cung thủ cấp 2 Bách Mộc đã một mình vào rừng. Sau đó, Truy Đuổi, Hải Vô Nhai và Vân Yên mới lần lượt cùng đi.”
“Chẳng lẽ đấu với dã thú có thể giúp nâng cao khả năng thực chiến hiệu quả?” Ý nghĩ của thuẫn binh lập tức đi xa: “Do Bách Mộc nhờ kinh nghiệm chiến đấu phong phú nên mới thể hiện xuất sắc để vững vàng ở top 3 bảng xếp hạng cống hiến?”
Cung thủ ôm chặt chiếc cung đơn của mình, liên tục phủ nhận: “Không biết, không hiểu, không hứng thú.”
Chiến đấu với NPC đã rất vất vả rồi, buổi sáng hắn chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, không muốn làm gì khác.
“Có lẽ, hôm nào tôi nên tìm cơ hội thử xem sao.” Thuẫn binh thầm nghĩ.
Tây Dã mắt lộ vẻ suy tư. Một lát sau, hắn không nói một lời, nhanh chóng đi về phía sâu trong rừng.
“Thêm một người điên nữa.” Cung thủ liếc mắt nhìn theo.
“Cộc”, “Cộc”, “Cộc”.
Vừa bước vào rừng cây, Tây Dã đã nghe thấy tiếng động nhỏ đều đặn có tiết tấu.
Tây Dã dựng tai lắng nghe, chẳng bao lâu đã phân biệt được phương hướng, hắn đi về nơi phát ra âm thanh.
“Cộc”, “Cộc, âm thanh càng lúc càng rõ ràng, nhưng rồi hoàn toàn biến mất khi hắn sắp đến gần.
Tây Dã nheo mắt bước nhanh đến gần.
Đến nơi, hắn thấy thôn dân cấp 2 Vân Yên với chỉ số thể lực xuống rất thấp đang ngồi nghỉ trên đất.
Gặp mặt hắn, đối phương tỏ ra ngạc nhiên: “Sao anh ở đây?”
“Đi dạo xung quanh.” Tây Dã không lộ vẻ, đánh giá bốn phía nhưng không thu hoạch được gì.
Quá đáng ngờ, cái âm thanh “cộc cộc” kia rốt cuộc là sao?
Tây Dã thầm nghĩ, mặt không biểu cảm khách sáo nói: “Sao chỉ số thể lực của cô giảm nhiều vậy?”
“Không có gì, quá mệt thôi.” Vân Yên không để ý nói: “Dù sao buổi sáng cũng không bị tấn công, trước khi bắt đầu chiến đấu buổi chiều chạy về là được.”
Cô ta dùng hết chỉ số thể lực để làm gì?
Suy đoán của tên thuẫn binh chợt vang lên trong đầu hắn: “Thôn dân thì sao? Thôn dân không cần luyện tập kỹ năng chạy trốn à?”
Chẳng lẽ thật sự là đang huấn luyện đặc biệt trong rừng?
Tây Dã cau mày, lại hỏi: “Những người khác đâu?”
“Không biết.”
“Sao không cùng nhau hành động? Đông người có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Vân Yên chỉ cảm thấy khó hiểu: “Mỗi người một việc, sao mà hỗ trợ? Anh nghĩ chắc sẽ không kéo chân nhau à?”
Xem ra mỗi người áp dụng cách huấn luyện khác nhau. Cũng phải, chức nghiệp khác nhau, mỗi bên có một trọng điểm riêng.
Trong mắt Tây Dã hiện lên vẻ suy tư, sau đó tùy tiện tìm một lý do để rời đi.
Vân Yên nhìn bóng dáng hắn đi xa, lẩm bẩm: “Tên này cứ kỳ quái thế nhỉ? Mình ở một chỗ cố định chặt củi, những người khác thì đi săn thú khắp nơi, sao mà làm cùng được?”
Nghĩ mãi không ra, cô đơn giản bỏ qua nghi vấn, tĩnh tâm nghỉ ngơi.
Một lúc sau, chỉ số thể lực khôi phục được một phần ba, Vân Yên lấy thẻ trang bị ra.
Tâm niệm khẽ động, tấm thẻ biến thành một chiếc rìu.
Vân Yên nắm chặt cán rìu, dùng sức vung vẩy, âm thanh “cộc cộc” lại vang lên.
Bên kia, Tây Dã hoàn toàn không biết rằng hành động dò xét của mình đã khiến bản thân “lĩnh đủ”, ngược lại hắn tin chắc vào lời giải thích về việc nhóm Bách Mộc đang huấn luyện đặc biệt trong rừng.
Hắn tản bộ lang thang với hy vọng sẽ gặp được những người chơi khác. Nhưng đáng tiếc, cánh rừng rất lớn, việc gặp được người không hề dễ dàng.
Gần đến buổi chiều, Tây Dã đi dạo hết vòng này đến vòng khác trong rừng, thể lực tiêu hao cực lớn, đến đường cùng chỉ đành phải quay trở lại.
Khi trở về mới phát hiện, trong hàng rào tre bốn người kia đã tề tựu đầy đủ. Họ ngồi trên mặt đất, tranh thủ thời gian hồi phục, dường như đang chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Tây Dã: “……”
Có nhiều thời gian nghỉ ngơi không tốt sao? Rốt cuộc hắn vì cái gì muốn đi ra ngoài lang thang, quá lãng phí sức lực!