Lại mở mắt ra, Diệp Sắt Vi có chút không kịp thích ứng với tình huống hiện tại. Càng nghĩ, cô càng hối hận vì đã không chịu đọc kỹ bức thư trước đó.

Nguyên chủ trong cốt truyện của Ma Uyên vốn không phải nhân vật quan trọng, chỉ xuất hiện lướt qua một cách sơ sài. Cô chỉ nhớ mang máng rằng cuối cùng nguyên chủ vẫn bị người mình thần tượng bắt trở về, trở thành lưu ly(1). Nhưng nguyên chủ đã trải qua những gì ở Ma Uyên, cô lại hoàn toàn không rõ.

Lúc này, xung quanh Diệp Sắt Vi là những thiếu nữ mặc váy hầu gái hai màu trắng đen, bận rộn làm việc. Có người đang cúi xuống chỉnh lại tà váy, có người giúp cô chải đầu. Một thiếu nữ khác ôm một đóa hoa màu tím lam còn vương sương sớm, chạy chậm về phía cô, định cẩn thận đính những cánh hoa ấy lên tay áo trắng và viền váy.

Diệp Sắt Vi cảm thấy tứ chi mình hơi run rẩy, có lẽ đây là di chứng sau khi nhảy xuống Thần Ma giếng. Ngoài điều đó ra, cô dường như không có gì khác thường.

Những thiếu nữ xung quanh vẫn chăm chú trang điểm cho cô trong bầu không khí tĩnh lặng. Diệp Sắt Vi bất giác cũng chìm vào sự yên lặng ấy, nhưng trước khi hoàn toàn bị cuốn theo, cô khẽ dừng lại, lặng lẽ quan sát bốn phía.

Màu xanh xám trầm của bức tường mang theo một lớp trắng mờ, loang lổ những hoa văn kỳ lạ không rõ tên. Nhìn kỹ, chúng có nét tương đồng với những họa tiết điểm xuyết ở viền váy của cô. Khung cửa sổ làm từ gỗ sơn màu đồng cổ, bốn phía chạm trổ hoa văn cùng những pho tượng sinh vật kỳ bí. Tất cả mọi thứ trong căn phòng này, từ đường nét đến hình dáng, đều khiến cô mơ hồ—bởi lẽ, cô hoàn toàn không nhận ra bất cứ thứ gì trong số đó…

Cửa sổ đóng chặt, không một tia sáng lọt vào. Mành lụa cùng rèm che nặng nề buông xuống, phủ trên tấm thảm đỏ tía dày cộp. Chính vào lúc này, Diệp Sắt Vi mới dần dần nhận ra một điều quái dị.

Hửm…? Nói một cách hợp lý, bầu không khí này có phải quá mức yên lặng rồi không? Sự im lặng này… có gì đó sai sai. Hơn nữa, cô vừa mới tỉnh lại, vậy mà những người trong phòng chẳng ai tỏ ra ngạc nhiên dù chỉ một chút?

Diệp Sắt Vi nhịn không được nữa, khẽ hé môi định hỏi. Nhưng ngay khi mới vừa thốt ra một tiếng “Xin hỏi—”, thiếu nữ gần nhất đã nhanh như chớp bịt chặt miệng cô!

“Cô không muốn sống nữa sao?!” Thiếu nữ ghé sát tai cô, giọng nói nhẹ như hơi thở nhưng lại lạnh lẽo đến cực điểm. “Câm miệng!”

Diệp Sắt Vi nhìn thiếu nữ trước mặt đang luống cuống tay chân, trong mắt không hề có chút kinh sợ giả vờ. Cô ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng trong lòng lại càng lúc càng nghi hoặc.

Rốt cuộc đây là nơi nào?

Cô nhảy xuống Thần Ma chi giếng, sau đó liền xuất hiện ở đây sao?

Những thiếu nữ này đang sợ hãi điều gì? Và tại sao họ lại muốn trang điểm cho cô?

Trong lúc Diệp Sắt Vi chìm trong suy tư, các thiếu nữ đã nhanh chóng hoàn tất việc trang điểm, sau đó đẩy cô ra khỏi phòng.

Bên ngoài là một hành lang dài, trải đầy thảm đỏ sẫm. Ngay trước cửa, một nữ nhân thoạt nhìn có thể gọi là "ma ma" đã đứng chờ sẵn. Ánh mắt nghiêm khắc và soi mói quét từ đầu đến chân Diệp Sắt Vi, rồi bà ta khẽ gật đầu.

Trong phòng, mấy thiếu nữ khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Mái tóc của ma ma được búi gọn gàng, không chút lộn xộn, bà ta không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ cất bước. Diệp Sắt Vi do dự một chút rồi đi theo sau. Cả hai cùng nhau băng qua hành lang, và có lẽ vì tấm thảm quá dày nên suốt quãng đường không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Đi ngang qua vô số cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn tinh xảo, ma ma cuối cùng cũng dừng lại. Bà ta bước thẳng về phía một bức tường trống trơn, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Diệp Sắt Vi, bà ta cứ thế... đi xuyên qua.

Diệp Sắt Vi nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt: ?

Một lúc sau, một ma ma khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên thò ra từ bức tường, ánh mắt đầy vẻ mất kiên nhẫn, như thể đang trách móc: “Còn đứng đó làm gì? Mau vào đi.”

Diệp Sắt Vi cắn chặt răng, đưa tay chạm vào bức tường, rồi không gặp bất kỳ trở ngại nào mà xuyên thẳng qua.

Bên kia bức tường là một không gian nhỏ hẹp, trông giống như phòng thẩm vấn, đến mức ngay cả bàn ghế cũng không có. Ánh sáng trắng lạnh lẽo le lói từ cây đèn đồng thau, phản chiếu lên gương mặt sắc lạnh của ma ma, khiến vẻ tàn nhẫn trên đó càng thêm rõ ràng. Bà ta cuối cùng cũng mở miệng:

“Thiếu chủ thích yên tĩnh, cho nên ngươi không được phát ra bất kỳ âm thanh nào.”

Diệp Sắt Vi: ?

Thiếu chủ?

Sự nghi hoặc trong mắt cô quá rõ ràng khiến ma ma không thể làm ngơ. Bà ta bực bội thở dài: “Đám người đưa ngươi đến đây… chẳng lẽ không nói gì với ngươi sao?”

Diệp Sắt Vi mờ mịt chớp mắt.

Ma ma hừ lạnh, giọng điệu pha lẫn chán ghét và trào phúng:

“Tất cả những kẻ nhảy xuống Thần Ma chi giếng đều sẽ bị đưa đến đây. Giống như ngươi—một kẻ nhìn qua liền biết là thần nữ. Nếu không phạm phải đại tội kinh thiên động địa, thì sao có thể nhảy giếng xuống Ma Uyên? Ma Uyên không phải chỗ bố thí, chẳng lẽ ngươi còn nghĩ đến đây để hưởng phúc sao?”

Dừng một chút, bà ta chậm rãi nói tiếp, giọng điệu như thể đang ban ơn:

“Cũng may thiếu chủ của chúng ta thích những kẻ như các ngươi—vừa mới rơi xuống mà trên người vẫn còn chút thần lực sót lại, nên mới chịu thu nhận.”

Diệp Sắt Vi thoáng hiểu ra. Hóa ra nơi này là chỗ chuyên thu nhận những thần tộc sa đọa. Vì thế, cô theo ý ma ma mà dè dặt đáp:

“Vậy… cảm ơn?”

Ma ma nghẹn lời, nhất thời không biết nói gì.

Ma ma hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó xoay người đi về phía bức tường. Có lẽ câu “Cảm ơn” vừa rồi của Diệp Sắt Vi đã khiến bà ta nảy sinh chút lòng trắc ẩn, nên trước khi rời đi, bà ta thấp giọng dặn dò:

“Nhớ kỹ, lát nữa dù có nhìn thấy gì cũng không được phát ra bất kỳ âm thanh nào. Có lẽ… ngươi vẫn còn cơ hội sống sót.”

Nói xong, bà ta xuyên qua bức tường.

Diệp Sắt Vi theo bản năng bước theo.

Xuyên qua một hành lang dài với những khúc quanh uốn lượn, không khí dần trở nên âm trầm, lạnh lẽo đến mức khiến da đầu cô tê dại. Cuối cùng, hai người dừng lại.

Trước mặt là một cánh cửa gỗ khổng lồ, rõ ràng tinh xảo hơn so với những cánh cửa trước đó. Trên cửa khắc đầy hoa văn phức tạp, chạm trổ những sinh vật kỳ dị mà cô chưa từng thấy. Chúng như thể đang vươn đầu ra từ bốn phương tám hướng của cánh cửa, đôi mắt được khảm đá quý rực rỡ, lấp lánh thứ ánh sáng kỳ quái, tựa như đang “nhìn” chằm chằm vào cô và ma ma.

Một luồng áp lực vô hình tràn ra từ sau cánh cửa, không âm thanh, nhưng nặng nề đến nghẹt thở.

Ma ma cảnh cáo liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng sự căng thẳng trong mắt lại không thể che giấu. Bà ta tiến lên một bước, vừa định giơ tay gõ cửa thì—

Cánh cửa tự động mở ra.

Ngay lập tức, một luồng mùi máu tanh nồng đậm từ trong phòng cuốn theo luồng khí lạnh ùa ra ngoài.

Cùng lúc đó, một thiếu nữ bị ném mạnh xuống đất. Toàn thân cô ta gần như không còn chỗ nào lành lặn, quần áo rách nát, vết thương chồng chất, đau đớn đến mức cơ thể co giật nhẹ. Nhưng đáng sợ hơn cả là—trên gương mặt méo mó của cô ta vẫn còn vương lại một tia khoái cảm quái dị. Miệng há to, nhưng lại không thể phát ra dù chỉ một tiếng rên rỉ.

Ngay khi thân thể cô ta chạm đất, tấm thảm đỏ sậm bên dưới đột nhiên xuất hiện vô số bàn tay trắng bệch, nhanh như chớp kéo lê thiếu nữ cùng toàn bộ vết máu xuống dưới lớp thảm lông.

Diệp Sắt Vi: ……

Khoảnh khắc này, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Cô cứ tưởng rằng nhảy xuống Ma Uyên là cách an toàn nhất để giữ mạng. Nhưng cho dù cô có nhảy thế nào, bản chất của cuốn sách này vẫn là một bộ truyện hoàn tiền(2)!

Nghĩ lại cảnh bản thân bị tắm rửa sạch sẽ, xịt đầy hương thơm, cùng những lời nói ba phải của ma ma trước đó… hình như nguyên nhân cô bị đưa đến đây đã quá rõ ràng rồi.

—— Vị thiếu chủ này, hóa ra lại chơi loại biến thái này?!

Khựng!

Trong khi Diệp Sắt Vi còn đang sững người vì nhận ra sự thật, một giọng nói trầm thấp, lười biếng mà mang theo chút hứng thú từ trong phòng vang lên:

“Một"?


(1) nghĩa là vật đẹp đẽ nhưng lại không có tri giác như con rối

(2)thể loại truyện nhân vật phải trả giá cho điều mình làm

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play