Cố Thành Phong thật sự không muốn ly hôn, anh có thể dùng thời gian cả đời để bù đắp, nhưng Tô Anh kiên quyết muốn ly hôn, nói thế nào cũng không chịu thay đổi chủ ý.
“Theo pháp luật, hai chúng ta còn chưa phải là vợ chồng đâu.”
Chỉ là tổ chức tiệc rượu, bởi vì Tô Anh khi ấy không đủ tuổi, cho nên cũng không có giấy chứng nhận.
Cố Thành Phong trong lòng thật khổ sở, “Em Tô, em thật sự không nhớ bất cứ chuyện gì sao?”
Nếu em nhớ, có phải em sẽ không ly hôn không?
Tô Anh thật ra không có ý kiến gì với Cố Thành Phong, nhưng đây là người đàn ông nguyên chủ yêu sâu đậm, cô nhất định phải rời khỏi anh ta.
Cô lắc đầu nói: “Không nhớ rõ, ngay cả thời điểm cha mẹ tôi qua đời, đều là Tri Nam nói cho tôi biết.”
Bố mẹ vợ mất, hủy hôn ước hai người đồng ý là được.
Tiền lương hiện tại của Cố Thành Phong là cấp 8 104, anh kiên trì cấp dưỡng một nửa.
“Hai đứa nhỏ cơ mà, có nhiều chỗ cần dùng tiền lắm, nếu em muốn ở lại Nam Đảo, thì anh sẽ nghĩ biện pháp giúp em tìm một công việc, có việc làm là có thể định cư.”
Thật ra chỉ cần hai người bổ sung giấy chứng nhận kết hôn, Tô Anh có thể lấy thân phận người nhà, ở lại viện gia đình của cơ sở nghiên cứu khoa học.
Cho dù không ở cùng một chỗ, có thể thỏa thuận kết hôn, để cho cô có thân phận ổn định.
Nhưng Cố Thành Phong không mở miệng được.
Tô Anh lắc đầu nói: “Không phiền anh, người yêu của Quý chính ủy đã giới thiệu cho tôi một đối tượng xem mắt, tôi chuẩn bị đi xem, thích hợp sẽ tái hôn.”
Tay đang viết chữ của Cố Thành Phong dừng lại, đầu bút thấm ra một giọt mực, làm cho thư thỏa thuận nhuộm một mảng lớn vết mực.
Trái tim của anh dần dần bị phá thành từng mảnh, cuối cùng có thể viết lại thỏa thuận.
Thỏa thuận được viết xong, hai người ký tên ấn dấu tay, Tô Anh và chồng trước của nguyên chủ bình yên phân rõ giới hạn tình cảm.
Rất tốt, tốt cho cả hai.
Cố Thành Phong nói: “Em Tô, sau này anh còn có thể gặp bọn nhỏ không?”
Tô Anh nói: “Anh ra tiền cấp dưỡng, đương nhiên có thể, chờ tôi ổn định cuộc sống, thì cuối tuần anh có thể tới đón Tri Nam và Xán Xán.”
Cố Thành Phong tràn đầy cảm kích, “Cảm ơn.”
Tô Anh hỏi: “Đúng rồi, nếu anh có phiếu lương thực, phiếu thịt thì cho tôi một ít, tất cả tiền bạc và phiếu của tôi đều bị bọn buôn người cướp mất rồi.”
“Em chờ chút.”
Cố Thành Phong đi ra ngoài một lát, lúc trở về trong tay có một xấp phiếu và tiền.
“Tiền cấp dưỡng tháng này đưa em trước, anh tìm đồng nghiệp gom góp hai cân thịt, ba mươi cân lương phiếu, em cứ dùng trước đi.”
“Cám ơn.”
Dựa theo tiêu chuẩn giá trị của Tô Anh ở nơi khác, Cố Thành Phong xem như là một người đàn ông có trách nhiệm.
Chỉ là Tô Anh cũng có điểm mấu chốt sinh tồn dị thế của mình, Cố Thành Phong áy náy là cho nguyên chủ, cô chịu thẹn mà thôi.
Cô nói: “Cố Thành Phong, anh sống tốt nhé.”
Cố Thành Phong quay lưng lại, tháo kính ra khẽ dụi lên đôi mắt đỏ bừng.
...…
Sau khi Tô Anh rời đi, Cố Thành Phong báo cảnh sát, sau đó đâm đầu vào phòng thí nghiệm.
Trợ lý nói với Cố Thành Phong, “Cố tổng công nhân, bạn học Đinh lại tới rồi, nói có việc gấp quan trọng, bảo ngài nhất định phải ra ngoài gặp một lần.”
Cố Thành Phong vất vả vạn khổ về nước, thứ nhất báo đáp cho tổ quốc, thứ hai cũng là muốn một nhà đoàn tụ.
Kết quả lại bởi vì Đinh Thư Nhã làm cho vợ mình phát bệnh tim, còn bị bọn buôn người bắt cóc.
Anh ta hận bản thân, song càng hận Đinh Thư Nhã và dì của cô ta hơn.
Cố Thành Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Không gặp, anh đi nói cho lãnh đạo, sau này đừng để tôi ở căn cứ nhìn thấy Đinh Thư Nhã, sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn ai cũng không chịu trách nhiệm được.”
Trợ thủ kinh hồn bạt xác, Cố tổng công nhân muốn đuổi đồng chí Đinh ra khỏi căn cứ ư.
Không gặp được Cố Thành Phong, Đinh Thư Nhã thất vọng rời khỏi phòng thí nghiệm, vừa lúc đụng phải an ninh căn cứ áp giải dì cô ta, chuẩn bị giao cho đồng chí công an.
Ngô Lương Hoa giãy dụa cầu cứu, “Thư Nhã, Cố Thành Phong không đáng tin, là cậu ta bảo nhân viên an ninh đến bắt dì, cháu mau đi tìm ba cháu đến cứu dì đi.”
Đinh Thư Nhã vẫn không tin, Cố Thành Phong sao có thể để cho người ta bắt dì của cô ta chứ?
Cô ta lại chạy đến phòng thí nghiệm, lần này bảo vệ ngay cả cửa cũng không cho cô vào, còn không chịu đi vào thông báo.
“Cố tổng công đã dặn dò chúng tôi, sau này bất cứ chuyện gì của đồng chí Đinh, không được tới thông báo quấy rầy ngài ấy làm việc.”
...…
Tô Anh thuận lợi trở lại nhà khách, nói với Cố Tri Nam và Cố Xán Xán, cô đã và đồng chí Cố Thành Phong đã giải trừ hôn ước một cách hòa bình.
“Tri Nam, chị đã thương lượng với anh trai em rồi, sau này em sống cùng chị và Xán Xán, anh trai em sẽ cấp phí nuôi dưỡng.”
Cố Tri Nam trong lòng vừa vui vẻ vừa mất mát, hỏi: “Chị, vậy sau này em còn có thể đi thăm anh trai sao?”
“Đương nhiên có thể rồi, chờ chị tìm được đối tượng kết hôn, xử lý ổn thỏa hộ khẩu của hai đứa, thì anh trai em có thể tới đón hai đứa đi chơi.”
Cố Tri Nam cực kỳ vui vẻ.
Như vậy hình như cũng không tệ, cậu bé có thể ở lại bên cạnh chị và Xán Xán, lại không cần mất đi anh trai, còn có thể đi tìm Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh nữa.
Cố Xán Xán hỏi: “Mẹ ơi, cha mới có thể đẹp hơn cha cũ không?”
Tô Anh cười nói: “Chỉ sợ rất khó, người đàn ông có thể giỏi hơn cha con quá ít.”
Cố Thành Phong có dung mạo chiều cao hạng nhất, cô đã xem qua ảnh chụp cận cảnh của lão Đinh, lông mày rậm mắt to rất chính trực, nhưng so với Cố Thành Phong còn kém hơn một bậc.
Trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh người lính hôm nay đã giúp cô trả ba đồng vé xe buýt.