Hàn Cảnh Viễn cúi đầu nói bên tai cô: “Khúc Lương cho đấy, nói là thuốc đặc hiệu của đám người Đào Nguyên, không phải anh đã quên một ít ký ức sao, anh ta nói uống thuốc này là có thể khôi phục trí nhớ.”
Tô Anh: “... Anh tin thật à, anh nhìn Tiết gia từng người một nằm viện, tất cả đều là di chứng sau khi uống thuốc, anh muốn chết sao?”
Hàn Cảnh Viễn: “Anh không có ý định uống... hự, có người đến.”
Tô Anh cũng nghe được tiếng bước chân, hai người lập tức im lặng, nín thở thu lập tức.
Xuyên thấu qua lưới tản nhiệt nghiêng của tủ quần áo, có thể thấy rõ tổng cộng có năm người tiến vào. Tô Anh đã thấy ảnh chụp từ chỗ Văn Diễn, Hàn Cảnh Viễn cũng từ trong ảnh do Khúc Lương cung cấp phân biệt rõ ràng thân phận của mấy người bên ngoài.
Người ngồi xe lăn tầm tám mươi tuổi được đẩy tới là Tiết Hoành Đông, người đẩy xe lăn là một người đàn bà trung niên hơn bốn mươi tuổi, Văn Diễn nói không biết họ gì, người trong nhà đều tôn gọi bà ta là Hội Cô, mười mấy tuổi đã đến Tiết gia làm người giúp việc, còn cứu Tiết Hoành Đông mấy lần, rất được ông ta tín nhiệm.
Người nhỏ tuổi nhất là Tiết Kim Vân, mới hai mươi tuổi, có thể đến tham gia hội nghị gia tộc như vậy, ít nhất cô ta so với Khúc Lương còn được Tiết Hoành Đông yêu thương hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play