Mua thêm một con cá cũng to, một chậu cóc hoa, sáu quả cà chua, hai mươi quả trứng.
Ngoài ra còn có dứa bán tại quầy trái cây.
Tô Anh xem công thức nấu ăn nhìn thấy tôm dứa, chưa từng nếm thử, quyết định mua một cái về thử, sau đó mua thêm một cân tôm và một nắm rau muống.
Như vậy bữa trưa sẽ rất phong phú, phương diện ăn uống Tô Anh thật sự chịu tốn tiền.
Mua xong đồ ăn đang chuẩn bị đi lên xe buýt về nhà, thì cô bỗng bị một âm thanh rụt rè gọi lại, “Vị đồng chí này, cô chờ một chút.”
Tô Anh không biết cô ta, nhưng rõ ràng đồng chí nữa này đang nói tới cô.
Tô Anh đánh giá một lượt, dung mạo thượng đẳng, là một giai nhân thanh lệ, nhưng so với mình thì vẫn kém xa rất nhiều.
Người phụ nữ kia cũng ý thức được dung mạo của mình không sánh bằng Tô Anh, khí thế quanh thân trong nháy mắt chuyển biến màu đỏ thẫm, rõ ràng mang theo ghen tị cùng tính công kích.
Tô Anh đương nhiên sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt, “Cô là ai, tìm tôi có chuyện gì, cái gì thì nói nhanh lên, tôi đang vội về nhà nấu cơm.”
Đoàn Sơ Hạ bị chất vấn có chút bị thương, nói: “Cô chính là Tô Anh đúng không, tôi là vợ cũ của Hàn Cảnh Viễn, muốn nói chuyện với cô.”
Hàn Cảnh Viễn và Tô Anh từng nhắc tới vợ cũ anh đã thỏa thuận kết hôn, Đoàn gia không muốn con gái bảo bối về quê, liền tìm đối tượng cho con gái.
Mà ch Hàn Cảnh Viễn mất sớm, ông nội nằm bệnh trên giường, năm đó anh trai chị gái hy sinh, để lại Hàn Hâm Tinh hai tuổi và Hàn Kinh Thần sáu tuổi.
Đoàn gia và Hàn gia là thế giao, mẹ ruột Hàn Cảnh Viễn lén đáp ứng đề nghị kết thân của Đoàn gia, lúc Hàn Cảnh Viễn nhận được thông báo, mẹ ruột đã phát thiệp mời.
Hàn Cảnh Viễn không chút suy nghĩ đã từ chối ngay.
Nhưng Đoàn Sơ Hạ tìm được Hàn Cảnh Viễn, đề nghị hiệp định kết hôn, Đoàn Sơ Hạ không cần về nông thôn, có thể giúp anh chăm sóc hai đứa nhỏ.
Hàn Cảnh Viễn sau khi cân nhắc liền đồng ý.
Ngay trước khi hai đứa bé bị bắt cóc, Đoàn Sơ Hạ đột nhiên đệ đơn ly hôn, Hàn Cảnh Viễn cũng lập tức đồng ý.
Chuyện sau đó Hàn Cảnh Viễn nói với Tô Anh, lúc anh cùng bộ đội báo cáo ly hôn, Hàn Hâm Tinh và Hàn Kinh Thần bị bạn thân của Đoàn Sơ Hạ và bọn buôn người, trực tiếp bắt cóc trong nhà.
Sau đó khi thẩm vấn, bạn thân nói Đoàn Sơ Hạ đổi ý không muốn ly hôn, cô nhất thời hồ đồ, cảm thấy bắt cóc đứa bé, Hàn Cảnh Viễn cũng không thể quay lại với Đoàn Sơ Hạ nữa, nhất thời ghen tị hồ đồ mới làm sai.
Tô Anh nói: “Tán gẫu cái gì, nói về Hàn Cảnh Viễn sao, vậy thì không cần, hiện tại mỗi ngày tôi đều ngủ chung giường với anh ấy, muốn hiểu Hàn Cảnh Viễn, tôi sẽ tự mình đi hỏi.”
Đoạn Sơ Hạ nghẹn lời, suy nghĩ một lát mới nói: “Đều là phụ nữ, tôi nhắc nhở cô một chút, Hàn Cảnh Viễn tính tình lãnh đạm, cô nên sớm tìm đường lui.”
Chạy hơn một ngàn km, chỉ vì muốn nói cho cô biết Hàn Cảnh Viễn bị lãnh đạm à?
Tô Anh đỡ eo xoa vài cái, thoải mái châm chọc.
“Hàn Cảnh Viễn thể lực rất tốt, náo loạn đến sáng nay tôi cũng không dậy được giường, cô cố ý đến trước mặt tôi bịa đặt chồng cũ, tôi có thể lý giải thành cô không ăn được nho thì nói nho chua sao?”
Trên mặt Đoàn Sơ Hạ đỏ bừng, người phụ nữ này quá không biết xấu hổ, sao cô lại không biết xấu hổ khoe khoang chuyện phòng the chứ.
“Tôi... Cô đúng là không biết xấu hổ.”
Tô Anh nói: “Tôi cái gì tôi, cô mới là người không biết xấu hổ, cô trực tiếp tới tìm tôi xem như khiêu khích, còn trông cậy vào tôi bày ra vẻ mặt vui vẻ với cô, cho cô mặt mũi”
Đồng dạng đều là người cũ, cách làm của Cố Thành Phong liền thỏa đáng hơn nhiều.
Đoàn Sơ Hạ không tin Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn đã ngủ với nhau, Hàn Cảnh Viễn tính tình lạnh lùng, trong sáu năm hôn nhân thỏa thuận, cô ta mấy lần muốn tới gần, còn chưa tới góc áo Hàn Cảnh Viễn, người đàn ông rút chân rời đi.
“Hàn Cảnh Viễn thật sự ở chung phòng với cô?”
Tô Anh trợn trắng mắt, “Cô cảm thấy thế nào, cô hỏi rồi, tôi nói rồi, có tin hay không, không bằng cô tự mình hỏi Hàn Cảnh Viễn đi, hỏi anh ấy vì sao không muốn chạm vào cô, lại nguyện ý ngủ với tôi?”
Đoàn Sơ Hạ nghiến răng nghiến lợi, “Cô thật không biết xấu hổ.”
Tô Anh: “Thật buồn cười, là cô muốn hỏi, tôi trả lời, lại nói tôi không biết xấu hổ, rốt cuộc ai mới là người không biết xấu hổ, cô xem lại đi nhé.”
......
Chậm trễ như vậy, chờ Tô Anh trở về, trong nhà đã sửa sang xong.
Lão Đinh còn dọn sạch những viên gạch vỡ đập tường, tro bụi đã được quét sạch sẽ.
Khó trách nói người đàn ông lớn tuổi đáng tin cậy hơn, tâm tư tinh tế, còn ở nhà giúp cô trông con.
Tô Anh vội vàng cảm tạ, “Anh Đinh, thật sự làm phiền anh rồi.”
Đinh Sùng thật sự là phục hai cô gái xem mắt, Tô Anh căn bản không biết cái gì gọi là ngượng ngùng, mà Kiều Lan Lan không quan tâm đến quan điểm của đám phụ nữ trong viện người nhà kia.
Chẳng những chuyển đến phòng bên cạnh nhà Tô Anh, còn chủ động gọi chú ta đến hỗ trợ nhà Tô Anh.
Bận rộn giúp đỡ còn nói Tô Anh một hồi sẽ trở về, sau này đều là hàng xóm, không nói mà về thật mất lịch sự, bảo chú ta chờ một chút.
Chú ta cũng chỉ có thể thoải mái nói: “Khung cửa này đã làm xong, trước tiên cô treo một cái rèm, qua vài ngày chờ cửa làm xong, tôi giúp cô lắp nó.”
“Được, lại làm phiền anh Đinh rồi, anh và Lan Lan chuyển nhà cũng bận, không bằng buổi trưa đều đến nhà tôi ăn cơm đi.”
Đinh Sùng không biết nói gì, buổi trưa Hàn Cảnh Viễn không ở nhà, vào phòng mới ngày hôm sau, mời đối tượng xem mắt trước ăn cơm, luôn cảm thấy kỳ quái.
Chú ta hơi do dự nói: “Không được, Lan Lan ở nhà nấu cơm rồi, vừa nãy đưa đồ đạc đến, tôi đã hỏi mấy đứa nhỏ, dựa theo yêu cầu của bọn họ trang trí xong.”
“Được rồi, lần sau lại mời hai người tới ăn cơm.”
Tiễn lão Đinh đi, Tô Anh nấu ăn theo công thức nấu ăn.