“Bà ngoại đã nói với con, đừng đến mà con không nghe, hiện tại hết hy vọng đi, đàn ông chính là thứ đê tiện như vậy, con đối với bọn họ càng tốt, bọn họ càng không quan tâm, không chiếm được, ngược lại hận không thể mổ tim mổ phổi ra cho con, đi thôi, về sau bà ngoại sẽ chậm rãi dạy con.”
Tô Anh:... Đường Phiên Thảo lại nhận Tạ Hoài Hương làm bà ngoại, như vậy sau khi tới thành phố kinh, cô bé lại có thêm một cái giá, cha dượng nể mặt Tô gia, cũng sẽ đối tốt với Đường Phiên Thảo.
Hàn Cảnh Viễn:... Anh thật không nghĩ tới, sống tới ngần này còn có thể nghe được câu đó củua Tạ Hoài Hương, cho nên từ nhỏ đến lớn, bà ta đều rót cho Thẩm Mỹ Tĩnh quan điểm tình cảm như thế kia sao?
Tô Liên Kiều khen ngợi, lẩm bẩm, “Cô bé này lạ thật, kỳ ngộ tốt đến mức không phải người bình thường có thể so sánh.”
Tô Anh thấy ấn tượng của đa số mọi người dành cho Đường Phiên Thảo đều cực kỳ tốt, trong lúc vô thức đều muốn bảo vệ cô bé.
Chỉ có một vài người trong số họ có thể tỉnh táo.
Cô hỏi Tô Liên Kiều, “Em không cảm thấy Đường Phiên Thảo đáng thương sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play