Khó trách trong viện người nhà ngoại trừ sau lưng thì thầm, thì không ai vdams chính diện cứng đối cứng với Tô Anh, thể lực cùng trí não, còn có da mặt, đều bị cô nghiền ép tất cả.
Khuôn mặt được vinh hạnh coi là dày nhất ở toàn bộ gia đình viện là chú ta đây còn không đỡ nổi này.
May mắn đây là người một nhà, bằng không ai có thể là đối thủ của cô chứ,Tề sư trưởng ở trong lòng cảm thán.
Trần Cận Hoành xoay người hướng về phía bức tường trắng, đầu gối lên cánh tay, bả vai kịch liệt run rẩy, không kiềm chế được tiếng cười điên cuồng, nhưng tiếng cười đều đè ở trong nức nở, thân thể run rẩy giống như cái rây, một lúc lâu sau, trở tay giơ ngón tay cái về phía Hàn Cảnh Viễn.
Hàn Cảnh Viễn mặt đỏ bừng, cũng may anh đã quen rồi, ngược lại bị cái nhân cách của Trần Vô Thanh tức giận muốn đánh anh một trận, bị xoa dịu.
Anh nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, “Được rồi, các lãnh đạo đều biết, không cần miêu tả nữa.”
Tô Anh thì thầm, “Mọi người cứ để tôi nói đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT