“Không có, không phải chúng ta đã hỏi qua rất nhiều lần rồi sao, Thẩm Mỹ Tĩnh nói không có.”
Hứa Việt Chu cũng không lột vỏ, một phát cắn nửa cái đuôi tôm, nhai vài cái mắt đều sáng lên, so với tôm tươi còn ngon hơn nhiều.
“Em cũng đừng nấu cơm nữa, cho anh hai cái bánh bao đi, anh ăn kèm với tôm khô.”
Triệu Hương cất con tôm còn lại đi, cũng không phải trẻ con, vậy mà còn thèm ăn như vậy.
Chị ấy nói: “Em chỉ nghĩ, Tô Anh nói cũng có đạo lý, bản thân sắp chết cả rồi sao có thể không có chút di ngôn gì chứ, không để lại bất cứ thứ gì, ít nhất mật mã sổ tiết kiệm trong nhà, vàng bạc giấu ở chỗ nào, cái này dù sao cũng nên nhờ người trong nhà Thẩm Mỹ Tĩnh nói cho người khác một tiếng đi, làm sao có thể không có bất cứ thứ gì, có phải là Thẩm Mỹ Tĩnh tham tài, cố ý không nói hay không?”
Nửa đầu tôm trong tay Hứa Việt Chu rơi xuống đất, cả người chú ấy đều choáng ngợp.
Đúng vậy, sao chú ấy có thể xem nhẹ bản năng thường tình của con người chứ, lúc Tô Tầm lâm chung nắm lấy tay vị hôn thê chết không nhắm mắt, là không bỏ được vị hôn thê cùng đứa nhỏ trong bụng, hay là dùng tử vong nhìn chăm chú, ý bảo Thẩm Mỹ Tĩnh phải truyền đạt tin tức anh liều chết mang về đây?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play