Lão Đinh và Hàn Cảnh Viễn đều không nói với đối phương, thật ra bản thân vừa ký hiệp nghị với hai cô gái kia, một hiệp nghị hôn nhân, một hiệp nghị nuôi con.
Đinh Sùng nhìn trái nhìn phải, khi thấy lầu hai không có người khác, lúc này chú ta mới nói: “Có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chú cứ nói.”
“Ngày hôm qua cô con gái vợ trước của tôi vì chuyện dì cô ta mà đến tìm tôi, Thư Nhã đối với người bạn học là giáo sư về nước kia, chính là chồng trước của đồng chí Tô Anh, cả hai đã nảy sinh tình cảm không nên có.”
“Sau đó Ngô Lương Hoa tự chủ trương đến bến tàu tìm đồng chí Tô, nói lung tung một vài lời nói dối, mới khiến Tô Anh phát bệnh tim, Tô Anh ly hôn với chồng cũ, vị đồng chí chồng cũ kia tức giận vô cùng, báo cảnh sát đưa Ngô Lương Hoa đến đồn cảnh sát.”
Đôi mắt đẹp của Hàn Cảnh Viễn lạnh như băng, “Cho nên, chú muốn cầu tình thay Ngô Lương Hoa?”
Đinh Thư Nhã là cô con gái riêng của vợ đã khuất kia, Đinh Sùng nuôi nấng cô ta đến đại học, đối với con gái riêng này đã làm hết trách nhiệm, chuyện tư nhân trái pháp luật chú ấy không có khả năng làm.
Đinh Sùng vội vàng nói: “Làm sao có thể chứ, tôi nói với cô ta việc này tôi không quản được, phạm sai lầm thì phải tiếp nhận trừng trị, đây là luật pháp.”
Hàn Cảnh Viễn nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề khác, chủ nhiệm Kiều biết chồng cũ của Tô Anh và con gái riêng của lão Đinh là bạn học, thế mà thím ta vẫn giới thiệu Tô Anh cho lão Đinh ư.
Rốt cuộc người này định ghê tởm ai đây?
Vì Tô Anh sắp trở thành người trên danh nghĩa của anh, anh không thể để người khác bắt nạt cô.
Hàn Cảnh Viễn quay đầu đi đến nhà Quý Bình Lương, chuẩn bị đón hai đứa nhỏ.
......
Lúc Hàn Cảnh Viễn đến nhà Quý Bình Lương, vừa vặn Kiều Lan Lan và Kiều Cửu Hương cũng trở về.
Kiều Lan Lan không nghĩ tới Hàn Cảnh Viễn tới, cô ấy chột dạ không thôi, sợ một hồi sẽ để lộ mọi chuyện.
Hai đứa trẻ không muốn ở lại đây.
Hàn Hâm Tinh dậm chân, tức giận đến nước mắt lưng tròng, “Cháu muốn mẹ làm thím hai của cháu cơ.”
Kiều Cửu Hương không thích cô công chúa này, mẹ cô bé đã chết cả rồi, làm thím hai thì sao chứ, có thể thấy được gia giáo không tốt.
Thím ta dự định chờ Kiều Lan Lan kết hôn, giúp cô chăm sóc hai đứa trẻ này, đó cháu gái mới có thời gian sinh con của mình.
Vì vậy, thím ta kiên nhẫn nói: “Sao thế, dì Lan Lan sau này sẽ giống như mẹ thương cháu thôi.”
“Cháu không muốn, sớm biết nhà bác muốn cướp chú hai của cháu, thì cháu sẽ không tới nơi này đâu.”
Hàn Hâm Tinh tức giận, “Cháu không ở nữa.”
Kiều Lan Lan sợ Hàn Cảnh Viễn phá vỡ chuyện xem mắt, liên tục nháy mắt với anh, còn nói với Kiều Cửu Hương: “Thím à, trước khi kết hôn đứa nhỏ ở nhà quả thật không thích hợp.”
Kiều Cửu Hương vừa nghĩ cũng đúng, dù sao qua vài ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ tập thể.
Hàn Cảnh Viễn nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Kiều Lan Lan, ngẫm lại lão Đinh độc thân gần mười năm, khó khăn lắm mới có một cô gái một lòng tư tưởng gả cho chú ta.
Cho nên anh cố gắng không nói thêm gì cả, chỉ cần đưa hai đứa trẻ đi.
Chờ người đi rồi, Kiều Cửu Hương vui vẻ nói đi chuẩn bị hôn lễ tập thể.
Kiều Lan Lan cũng có việc, chạy đến bộ đội tìm Quý Bình Lương, ở trong văn phòng của chú ấy, “bùm bùm” quỳ xuống.
Mang theo cầu xin, “Dượng ơi, lần này mong dượng hãy giúp cháu, chung thân đại sự cả đời cháu đây chỉ quyết định bằng suy nghĩ của dượng thôi.”
Quý Bình Lương: ...
“Con bé này, đứng lên nói chuyện.”
Kiều Lan Lan đứng lên, nói: “Dượng, chờ lão Đinh tới báo cáo kết hôn, dượng hãy mau chóng phê duyệt đi, còn không thể để cho thím cháu biết.”
“Tại sao?” Quý Bình Lương phát hiện ra không đúng, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ cháu không xem mắt với Hàn Cảnh Viễn sao?”
“Không phải, người cháu thích là lão Đinh, cho nên không đi xem mắt với doanh trưởng Hàn, Hàn Cảnh Viễn và đồng chí Tô Anh đã thành rồi.”
Chú ấy đoán được cháu gái của vợ sẽ không xem mắt thành công với Hàn Cảnh Viễn, nhưng cũng không ngờ rằng Kiều Lan Lan lại nhìn trúng lão Đinh.
Dưới sự cầu xin đau khổ của Kiều Lan Lan, Quý Bình Lương đành phải đồng ý.
Rất nhanh, trên bàn án của anh có thêm hai bản báo cáo kết hôn, Hàn Cảnh Viễn và Tô Anh, Lão Đinh và Kiều Lan Lan.
Quý Bình Lương đau đầu muốn chết.
Nghĩ đến cháu gái khóc nước mắt lưng tròng, cầu xin chú ấy giúp đỡ, cuối cùng đành phải tức giận phê duyệt hai bản báo cáo kết hôn.
“Hai đôi kết hôn, nhưng ông đây lần này phải ly hôn.”
......
Hàn Cảnh Viễn tạm thời sắp xếp hai đứa nhỏ ở nhà khách, thuê phòng ở phòng bên cạnh Tô Anh.
“Mẹ, thì ra là mẹ và chú Hai xem mắt nha.”
Hàn Hâm Tinh muốn Tô Anh ôm, “Dọa chết bảo bảo rồi.”
Tô Anh cười, ôm cô bé lên nói: “Chị và chú hai của em kết hôn, chỉ có thể là thím Hai, chứ không phải mẹ.”
Hàn Hâm Tinh suy nghĩ một chút, “Đầu tiên là mẹ, sau đó cưới chú Hai, chú Hai chính là ba, như vậy có thể không?”
Tô Anh: ... Thế giới này còn có thể nói như vậy sao?
“Chị không biết.”
Hàn Hâm Tinh quay đầu hỏi Hàn Cảnh Viễn: “Chú Hai, có thể gả cho mẹ, sau đó làm ba không?”
Hàn Cảnh Viễn mơ màng không hiểu, “Cháu cũng không biết...”
Hàn Kinh Thần tức giận ngẩng đầu ồn ào, “Hàn Hâm Tinh thật ngốc, chúng ta có cha mẹ cơ mà.”
Chỉ là cha mẹ không còn nữa, ký ức của Hàn Kinh Thần dành cho cha mẹ vốn cũng có, nhưng Hàn Hâm Tinh không nhớ rõ, lúc cô bé hai tuổi thì anh trai chị dâu của Hàn Cảnh Viễn liền hy sinh.
Ngón trỏ hai tay Hàn Hâm Tinh dí vào nhau, rầm rì nói: “Em không quên cha mẹ trên trời, nhưng em cũng muốn có cha mẹ trên mặt đất cơ mà, không được sao?”
Cố Xán Xán cảm thấy Hàn Hâm Tinh thật đáng thương, hiện tại cô bé đã có hai người cha, cha cũ và cha mới, nhưng Tinh Tinh không có ai cả.