Ngày hôm sau Lục Nghiên Lễ không có ở công ty, công việc của Hạ Mạt nhẹ nhàng hơn nhiều, còn một tiếng nữa mới đến giờ tan làm, cô đã hoàn thành gần hết công việc. Sau khi xem lại báo cáo vừa viết trên màn hình máy tính, xác nhận không có vấn đề gì, cô gửi đến hòm thư của Lục Nghiên Lễ để anh xác nhận.

Hiếm khi được rảnh rang trong giờ làm, Hạ Mạt dựa lưng vào ghế, nhấp một ngụm nước từ chiếc cốc trên bàn, lấy điện thoại nhắn tin cho L.

[Sếp không có ở đây, cuối cùng cũng có thể nghịch điện thoại rồi.]

L dường như không hiểu sự khiêm nhường của cô: [Sếp ở đó thì không được nghịch điện thoại à?]

Hạ Mạt: [Sếp ở đây tất nhiên là không được rồi, các sếp toàn là tư bản, nghịch điện thoại trước mặt sếp là điều cấm kỵ trong công sở.]

L không đồng tình với ý kiến của cô: [Chỉ cần hoàn thành công việc trong phạm vi của mình, chơi điện thoại lúc rảnh cũng chẳng vấn đề gì.]

Hạ Mạt thở dài, đầy uất ức: [L, anh không phải sếp của tôi, anh không biết đâu, sếp tôi đúng là đồ biến thái.]

Đối phương im lặng một lúc: [Thế nào mà gọi là biến thái?]

Hạ Mạt nhanh chóng gõ chữ: [Anh ta là một kẻ cuồng công việc, một năm 365 ngày, hầu như ngày nào cũng làm thêm giờ đến khuya, sáng hôm sau vẫn tràn đầy năng lượng tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ, tôi thực sự không hiểu anh ta lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy.]

Sếp không nghỉ ngơi, cô làm thư ký tất nhiên cũng phải tăng ca ngày đêm theo anh ấy.

Hạ Mạt: [Làm việc dưới quyền anh ấy, chỉ có công việc chất chồng, lấy đâu ra thời gian rảnh. Cứ tiếp tục thế này, tôi thật sự sợ có ngày mình sẽ đột tử tại nơi làm việc mất.]

L: [Nếu cô thấy khối lượng công việc vượt quá khả năng chịu đựng, áp lực quá lớn, tại sao không phản ánh với sếp?]

Hạ Mạt nghĩ rằng người hỏi câu này chắc chắn chưa từng trải qua thử thách của xã hội. Trong thời đại này, ai dám than phiền với sếp rằng mình bị áp lực công việc?

Hạ Mạt: [L, anh quá ngây thơ rồi, nói với sếp mình bị áp lực không chỉ không được thông cảm mà còn khiến anh ta nghĩ rằng mình không đủ năng lực, rồi lạnh lùng nói với anh là nếu không làm được việc này, sao ban đầu còn lãng phí thời gian ứng tuyển vị trí này?] - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Nghĩ đến lần phỏng vấn ba năm trước khi Lục Nghiên Lễ nhìn thấu sự căng thẳng của cô, lạnh lùng hỏi sao cô lại lãng phí thời gian, lòng Hạ Mạt không khỏi run lên.

Hạ Mạt: [L, để tôi kể anh nghe một bí mật.]

L: [Cô nói đi.]

Hạ Mạt: [Sếp tôi là một người đàn ông cực kỳ tự luyến!]

Lần này, phía bên kia im lặng rất lâu, lâu đến mức Hạ Mạt tưởng đối phương bận việc khác và không trả lời nữa, đúng lúc ấy, khung chat bật ra một tin nhắn.

L: [Anh ấy tự luyến thế nào?]

Hạ Mạt: [Cùng đợt phỏng vấn vị trí trợ lý cho sếp tôi có tám người, đều là những ứng viên xuất sắc, cuối cùng, chỉ có mình tôi được chọn, ban đầu sếp tôi cũng không hài lòng về tôi, suýt chút nữa đã loại tôi rồi, khi đó, tôi chợt nảy ra ý tưởng, bất chấp tất cả, khen ngợi anh ấy hết lời, thật không ngờ, cuối cùng lại được giữ lại này.]

Hạ Mạt: [Sau này nghĩ lại màn phỏng vấn hôm đó, tôi nhận ra mình đúng là nịnh nọt đúng ý sếp, ba năm nay, mỗi khi sếp không vui, tôi đều ra sức nịnh nọt, khen ngợi anh ta hết mức, tâng bốc anh ta lên tận trời xanh.]

L có vẻ bất lực: [Những lời cô khen sếp mình đều không thật lòng sao?]

Hạ Mạt khó hiểu: [L, anh kỳ lạ thật đấy, đương nhiên những lời khen ngợi sếp đều là vì mấy đồng tiền lương, hoàn toàn trái lương tâm chứ sao.]

Lục Nghiên Lễ ngồi trước máy tính, kiểm tra xong báo cáo vừa được Hạ Mạt gửi rồi mở danh sách liên lạc trên WeChat, nhắn cho cô: [Được rồi.]

Câu “Được rồi” nghĩa là anh đã xem qua email và không có vấn đề gì.

Sau khi thoát khỏi WeChat, Lục Nghiên Lễ lại mở ứng dụng kết bạn, đọc lại những lời phàn nàn của Hạ Mạt về mình, tâm trạng phức tạp không nói thành lời.

Suy nghĩ một lúc, anh mở lại WeChat.

Sếp Lục: [Thư ký Hạ, sắp xếp cho tôi một trợ lý tạm thay thế.]

Hạ Mạt: [Vâng, sếp Lục.]

Hạ Mạt chờ Lục Nghiên Lễ chỉ đạo tiếp, theo thói quen mỗi khi Lục Nghiên Lễ yêu cầu sắp xếp người thay thế, nghĩa là anh có việc khác giao cho cô.

Sếp Lục: [Thời gian qua cô đã vất vả nhiều rồi, nghỉ một kỳ nghỉ dài đi.]

Nhận được lời cảm thông hiếm hoi từ người sếp lạnh lùng, Hạ Mạt không khỏi ngạc nhiên. Ba năm làm việc bên anh, cô chưa từng nghỉ phép, đột nhiên Lục Nghiên Lễ chủ động đề nghị cô nghỉ dài ngày, sau sự ngạc nhiên, Hạ Mạt dần nhận ra điều gì đó bất thường.

Công việc gần đây của cô vẫn như bình thường, không có gì khác lạ, sao tự dưng Lục Nghiên Lễ lại muốn cô nghỉ phép? Hạ Mạt không thể không liên tưởng đến lời nói đầy ẩn ý của phu nhân nhà họ Lục hôm qua.

Nếu tin đồn về cô và Lục Nghiên Lễ đã đến tai phu nhân, chắc chắn anh cũng biết. Liệu Lục Nghiên Lễ có không hài lòng với lời đồn, muốn nhân cơ hội cho cô nghỉ phép dài ngày để đuổi khéo cô ra khỏi tập đoàn không?

Đã lâu rồi Hạ Mạt không thấy mình hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của Lục Nghiên Lễ như lúc này. Cô cẩn trọng trả lời: [Tôi không vất vả, sếp Lục. Được làm việc dưới quyền anh, được người tài giỏi như anh chỉ bảo là một vinh hạnh lớn đối với tôi. Tôi rất trân trọng từng phút giây học hỏi từ anh. Tôi không cần nghỉ phép đâu.]

Lời lẽ của Hạ Mạt chân thành, tỏ ra tôn kính và ngưỡng mộ anh hết mực. Hầu như ai cũng biết, thư ký của Lục Nghiên Lễ là người ôn hòa, nói chuyện luôn dịu dàng, khéo léo khiến người nghe cảm thấy thoải mái.

Lục Nghiên Lễ nhìn tin nhắn đầy lời khen ngợi, lại mở ứng dụng kết bạn và đọc:

[Sếp tôi đúng là đồ biến thái.]

[Sếp tôi cực kỳ tự luyến!]

[Những lời khen ngợi sếp hoàn toàn là vì đồng tiền, trái lương tâm.]

Lục Nghiên Lễ đang nhìn màn hình, tin nhắn từ WeChat lại bật lên.

Vẫn là những lời khen ngợi dễ nghe quen thuộc từ thư ký của mình.

[Sếp Lục, có một người sếp như anh đúng là may mắn của tôi.]

Lục Nghiên Lễ khẽ cúi đầu, nhắn lại: [Thư ký Hạ, có một người thư ký như cô, cũng là may mắn của tôi.]

Lời khen đột nhiên xuất hiện của Lục Nghiên Lễ khiến Hạ Mạt cảm thấy khó hiểu, dù nội dung tin nhắn như đang công nhận cô nhưng cô lại cảm thấy câu nói ‘có cô cũng là may mắn của tôi’ lại mang hàm ý sâu xa.

Cô đã làm việc bên cạnh Lục Nghiên Lễ lâu như vậy, chưa bao giờ nghe Lục Nghiên Lễ khen ai, đây cũng là lần đầu tiên cô nhận được lời khen của Lục Nghiên Lễ, cảm thấy điều này rất bất thường, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào đó.

Tối đó, Hạ Mạt nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.

Sếp Lục đột nhiên muốn cô nghỉ dài ngày, là vì lý do gì?

Tối hôm qua bà Tống tìm cô nói chuyện kia, khen cô trẻ tuổi, lúc nói đến chuyện của cô và Lục Nghiên Lễ là thật sự không ngại gia thế, muốn nhận cô làm con dâu hay là chỉ đơn giản muốn thăm dò cô có tâm tư đó không để sớm đề phòng.

Bà Tống đã nghe nói những tin đồn của cô và Lục Nghiên Lễ thì chắc là sẽ nhắc đến chuyện này với Lục Nghiên Lễ, Lục Nghiên Lễ sẽ nghĩ như thế nào, cô và Lục Nghiên Lễ đều có khoảng cách trong cuộc sống riêng, trong lòng Lục Nghiên Lễ hiểu rõ những lời nói cô muốn ỷ vào sắc đẹp để lên chức là nói bậy nhưng anh có thể vì danh dự mà đuổi cô đi hay không. Mặc dù cô làm việc cho anh ba năm, miễn cưỡng cũng được coi là gắn bó với anh nhưng so với thanh danh của anh thì một thư ký như cô quả thực không quan trọng.

Những suy nghĩ hỗn loạn cứ xoay vòng trong đầu Hạ Mạt, cô trằn trọc đến tận 4 giờ sáng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Nằm vật vã trên giường thêm hai phút, Hạ Mạt ấn nhẹ thái dương rồi ngồi dậy, toàn thân rã rời lê đôi dép đi vào phòng tắm để rửa mặt.

Căn hộ mà Hạ Mạt đang thuê cách công ty không xa, đi tàu điện ngầm chỉ qua hai bến, toàn bộ thời gian đi làm chỉ mất khoảng hơn mười phút.

Cô đến sớm, tầng văn phòng tổng giám đốc yên ắng, không một bóng người, đặt túi lên bàn làm việc, cô vào phòng tổng giám đốc trước, dùng khăn ướt lau sạch bàn ghế làm việc, mở cửa sổ thông gió.

Xong xuôi, Hạ Mạt đi vào phòng trà pha một tách cà phê đen không đường mang về bàn làm việc, nhấp một ngụm để tỉnh táo, bật máy tính lên và bắt đầu sắp xếp tài liệu cho cuộc họp sáng nay của Lục Nghiên Lễ, nhanh chóng vào trạng thái làm việc.

Các đồng nghiệp tại văn phòng tổng giám đốc lần lượt đến công ty.

“Thư ký Hạ, chào buổi sáng.” Lâm Táp vừa bước vào phòng làm việc đã chào Hạ Mạt.

Ánh mắt của Hạ Mạt rời khỏi màn hình máy tính trước mặt, khẽ nhếch môi cười, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập nét vui vẻ: “Chào buổi sáng, chị Táp.”

“Ăn sáng chưa? Chị mang theo ít bánh mì đây.”

Đồng nghiệp Lâm Táp lấy ra hai chiếc bánh mì nhỏ từ túi xách đưa cho Hạ Mạt.

“Cảm ơn chị Táp, chờ lát nữa em ăn.” Hạ Mạt nhận lấy bánh mì, bỏ vào trong ngăn kéo bàn làm việc, cô chú ý thấy hôm nay Lâm Táp đổi kiểu tóc mới, ánh mắt dừng lại trên mái tóc của cô ấy, cười khen: “Hôm nay chị trang điểm đẹp quá, vừa làm tóc sao?”

“Tối qua tan làm thì chị đi làm tóc.” Lâm Táp đưa tay vuốt tóc, có vẻ không tự tin lắm hỏi: “Em thấy kiểu tóc này hợp với chị không?”

“Tất nhiên là hợp rồi.” Hạ Mạt chân thành nói: “Hôm nay trông chị dịu dàng, tri thức thật đấy. Salon nào làm đấy, giới thiệu cho em với, dạo này em cũng đang nghĩ đến việc thay đổi kiểu tóc.”

Lâm Táp được khen liền cười: “Chị cũng thấy kiểu tóc này đẹp lắm nhưng chồng chị lại nói không đẹp, bảo nhìn già hơn mấy tuổi.”

“Không thể nào.” Hạ Mạt ngạc nhiên, chớp mắt: “Anh rể có thể cưới được chị, chắc chắn mắt thẩm mỹ rất tốt, sao lại nói kiểu tóc này không đẹp?”

Câu nói vừa khen Lâm Táp, vừa ngầm khẳng định kiểu tóc mới của cô ấy.

Lâm Táp nghe vậy liền vui vẻ cười rạng rỡ: “Nói chuyện với em lúc nào cũng thấy dễ chịu. Chồng chị thì đúng kiểu đàn ông thẳng tính, nói chuyện toàn làm người khác nghẹn họng, giờ về nhà chị chẳng muốn nói chuyện với anh ấy nữa.”

Lâm Táp bắt đầu kể xấu chồng, Hạ Mạt rất khéo léo không tiếp lời, giữ được chừng mực khiến Lâm Táp thầm cảm thán: Cô gái này đúng là thông minh, biết giữ ranh giới, nhạy bén, EQ cao, nói chuyện với cô lúc nào cũng thấy thoải mái.

“Thư ký Hạ, chào buổi sáng, mẹ anh gửi từ quê lên ít cam đặc sản, em thử đi.”

Đồng nghiệp Chu Hồng Hưng vừa bước vào đã đưa Hạ Mạt hai quả cam.

“Cảm ơn anh Chu.” Hạ Mạt cười với anh ấy.

Các đồng nghiệp ở văn phòng tổng giám đốc đều có mối quan hệ tốt, lần lượt chào hỏi Hạ Mạt khi đến nơi. Không lâu sau, trên bàn làm việc của cô đã chất đầy hoa quả và đồ ăn vặt.

“Chị Mạt Mạt.” Hứa Tương Tương theo thói quen bước vào đúng giờ, đi đến bàn làm việc của Hạ Mạt, tay cầm một ly cà phê, đầu cúi xuống lục lọi trong túi, trông mệt mỏi, mắt có quầng thâm nhẹ, rõ ràng đêm qua nghỉ ngơi không đủ, tinh thần không được tốt.

Cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học, đang trong giai đoạn thực tập, đột ngột chuyển từ cuộc sống vô lo vô nghĩ trong trường học sang môi trường làm việc áp lực cao, nhất thời chưa thể thích nghi, suốt ngày ngáp ngắn ngáp dài, dáng vẻ chán nản lộ rõ trên khuôn mặt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cô ấy là một tiểu thư nhà giàu, được gia đình sắp xếp cho vào tập đoàn Lục thị, các đồng nghiệp khác dù có khổ cực cũng cố giữ vẻ ngoài tươi tắn khi đến công ty, tránh để lại ấn tượng xấu với tổng giám đốc mà mất việc, chỉ có Hứa Tương Tương không phải lo lắng điều này, vì người khác đi làm là để kiếm sống, còn cô ấy thì chỉ để giết thời gian.

Tuy nhiên, trong công việc Lục Nghiên Lễ lại rất nghiêm khắc, không chấp nhận sự cẩu thả, dù Hứa Tương Tương có dựa vào mối quan hệ để vào công ty, cô ấy vẫn phải làm đủ công việc như mọi người, không có bất kỳ ưu ái nào nên dù cô ấy có đến sát giờ làm thì cũng không dám đi muộn hoặc về sớm.

“Hôm qua em đi siêu thị mua được ít sô cô la ngon lắm, chị thử đi.” Hứa Tương Tương lấy vài viên sô cô la từ túi đưa cho Hạ Mạt, khi Hạ Mạt đưa tay nhận lấy, mắt cô ấy sáng rực lên: “Chị Mạt Mạt, son môi của chị hôm nay đẹp quá, cho em xin tên màu đi, em cũng muốn mua một thỏi.”

Cô ấy lấy điện thoại ra, mở ứng dụng mua sắm, chuẩn bị đặt hàng.

Hôm nay Hạ Mạt dùng thỏi son mới mua cuối tuần trước khi đi dạo trung tâm thương mại, thấy màu thử đẹp liền mua về nhưng không nhớ tên màu, cô cúi xuống định lấy thỏi son từ túi xách ra xem thì lờ mờ nghe tiếng ngoài hành lang có người nói chào tổng giám đốc, ngay lập tức cô rụt tay lại, chỉnh đốn tư thế ngồi, khẽ nhắc Hứa Tương Tương: “Tổng giám đốc đến rồi.”

Hứa Tương Tương nghe vậy, không quan tâm đến việc mua son nữa, vội vã chạy về bàn làm việc của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play