Hạ Mạt gửi tin nhắn thoại nhưng mãi đến khi lên xe vẫn không nhận được tin nhắn trả lời từ đối phương. Tuy nhiên, tin nhắn thoại cô vừa gửi trước mặt dì Trần dù không nhận được hồi đáp từ L, mục đích cũng đã đạt được.

Xe chạy êm trên đường, tài xế đang đưa cô về căn hộ.

Hạ Mạt ngồi ở ghế phụ, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, khung chat với L hiển thị rằng đối phương đang online nhưng vẫn không hề có phản hồi.

Hạ Mạt mím môi, suy nghĩ liệu những lời mình vừa nói có phải quá đột ngột không, khiến đối phương không hiểu ý.

Cô nhắn tin: [Xin lỗi, anh L, tôi đã đường đột rồi.]

Cô sắp xếp từ ngữ để giải thích: [Hiện tại tôi đang làm thư ký ở một công ty. Vì tôi và sếp mình đều độc thân nên có tin đồn đoán về mối quan hệ giữa tôi và sếp. Có lẽ tin đồn đã đến tai mẹ sếp tôi, vừa nãy tôi đến nhà sếp để lấy tài liệu, mẹ anh ấy cố ý nhắc đến chuyện lo lắng tìm bạn gái cho con trai mình trước mặt tôi, còn nói rằng tôi và sếp rất hợp nhau, lời bà ấy có vẻ như đang dò xét xem tôi có ý gì với sếp không, để xua tan nghi ngờ của bà ấy, tôi đành giả vờ rằng mình đã có bạn trai.]

Sau khi gửi tin nhắn, Hạ Mạt nhìn đoạn văn dài vừa soạn, nghĩ một lúc rồi bổ sung: [Tôi hoàn toàn không có ý nghĩ vượt quá giới hạn với sếp của mình, sếp tôi cũng không có bất kỳ ý gì với tôi. Quan hệ giữa chúng tôi chỉ là quan hệ công việc thuần túy.]

Mục đích của việc chơi ứng dụng hẹn hò rất rõ ràng, cô muốn tìm một người bạn trai phù hợp nên việc giải thích rõ mối quan hệ giữa mình và Lục Nghiên Lễ với đối phương là cần thiết.

Tin nhắn thứ hai vừa gửi đi vài giây thì L trả lời: [Tại sao cô không giải thích trực tiếp với mẹ của sếp cô?]

Hạ Mạt: [Tất nhiên là không thể nói thẳng rồi. Đó là mẹ của sếp tôi mà, nếu tôi nói trước mặt bà rằng tôi không có ý gì với sếp, chẳng phải sẽ khiến bà nghĩ rằng tôi xem thường con trai bà sao? Dù cho anh ấy cũng không thích tôi, nghe lời đó chắc chắn sẽ không vui.] - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Khung chat im lặng vài giây, L hỏi cô: [Cô xem thường sếp của mình à?]

Hạ Mạt cảm thấy trọng tâm chú ý của đối phương thật kỳ lạ.

Cô gõ chữ trong khung soạn thảo: [Không phải là tôi xem thường anh ấy, mà là tôi tuyệt đối sẽ không yêu kiểu người như anh ấy.]

Khung chat lại im lặng một lúc, L hỏi tiếp: [Anh ấy là kiểu người như thế nào?]

[Anh ấy…]

Hạ Mạt chuẩn bị mô tả đối phương nhưng vừa gõ được một chữ liền nhận ra rằng trong suốt cuộc trò chuyện đều là đối phương hỏi, mình trả lời, minhg bị đối phương dẫn dắt, nếu cứ tiếp tục trò chuyện như vậy thì L sẽ hiểu rõ cô như lòng bàn tay mà cô lại chẳng biết gì về L.

Hạ Mạt dừng tay, xóa chữ vừa nhập rồi viết lại: [Điều đó không quan trọng, quan trọng là tôi muốn làm việc ổn định, không thể để tin đồn ảnh hưởng đến công việc của mình. Đây cũng là lý do tôi tải và đăng ký ứng dụng này.]

Hạ Mạt hỏi ngược lại: [Còn anh thì sao? Tại sao anh tải ứng dụng này?]

L không trả lời câu hỏi của cô: [Xin lỗi, cô nhờ tôi giúp mà tôi lại không trả lời tin nhắn thoại của cô.]

Lại chuyển chủ đề sang cô, đúng là một người đàn ông khôn ngoan.

Hạ Mạt cầm điện thoại, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, cô cảm thấy hứng thú với anh L này hơn vài phần.

Nếu mục đích là yêu đương thì cũng không cần quá quy tắc trong việc trò chuyện. Hạ Mạt mím môi, nhấn giữ nút ghi âm, nói với giọng nửa đùa: “Không sao, muộn thế này tôi còn chưa về nhà, bạn trai giận không trả lời tôi cũng là điều bình thường.”

Tin nhắn thoại vừa gửi đi, không khác nào chìm vào đáy biển, L hoàn toàn phớt lờ cô.

Hạ Mạt không cảm thấy lúng túng chút nào, cái hay khi trò chuyện qua mạng là hai người không quen biết nên nói chuyện càn rỡ một chút cũng chẳng cần lo lắng sẽ mất mặt. ( truyện trên app T•Y•T )

Trong lòng Hạ Mạt bỗng dâng lên một cảm giác sảng khoái như được làm theo ý mình, sau khi tốt nghiệp, cô vào tập đoàn Lục Thị, trở thành thư ký của Lục Nghiên Lễ, cô theo anh tham dự các cuộc họp quan trọng, dự tất cả các tiệc thương mại lớn nhỏ, tiếp xúc với những người đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp xã hội. Cô phải luôn chú ý đến lời nói và hành động của mình, thường xuyên phải để ý đến thân phận và hoàn cảnh của đối phương, nói những lời trái lòng và nở nụ cười không thật sự vui vẻ.

Trong những năm làm việc này, trên khuôn mặt cô lúc nào cũng mang nụ cười nhưng cô gần như đã quên lần cuối cùng mình cười từ tận đáy lòng là khi nào, công việc chiếm hết toàn bộ thời gian khiến cô dần trở nên tê liệt, cô gần như đã quên rằng thời sinh viên mình từng là một cô gái hoạt bát, thú vị.

Cảm giác không cần nghĩ đến hậu quả, có thể tùy ý nói những gì mình muốn khiến cả người cô nhẹ nhõm hẳn. Cô tựa lưng vào ghế, thong thả tiếp tục chủ động tấn công L: [L, sao anh không nói gì, ngại à?]

Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chờ một lúc, đối phương vẫn không trả lời, mí mắt cô dần trĩu nặng, buồn ngủ lắm rồi, Hạ Mạt đang định đặt điện thoại xuống để nghỉ một chút thì tin nhắn từ đối phương được gửi tới.

L: [Gì cơ?]

Dù chỉ có hai chữ nhưng không hiểu sao Hạ Mạt lại lập tức cảm nhận được rằng anh đang hỏi ý cô nói ngại là có ý gì.

Cô cố mở mắt ra, chống lại cơn buồn ngủ để gõ chữ: [Ý tôi là bạn trai giận không trả lời tin nhắn cũng là bình thường, ý là tôi giả vờ gửi tin nhắn cho bạn trai trước mặt cô giúp việc ở nhà sếp, anh không trả lời tôi, nên trong mắt cô ấy có lẽ là do bạn trai tôi giận mà không trả lời. Dù sao tôi chỉ giả vờ gửi tin, chứ đâu thật sự coi anh là bạn trai, anh không cần ngại đâu.]

L: [Tôi đang làm việc.]

Hàm ý rõ ràng là anh không trả lời tin nhắn không phải vì ngại mà vì đang bận công việc.

Hạ Mạt: [Trễ thế này mà vẫn làm việc à, xem ra công việc của anh cũng bận lắm nhỉ.]

Hạ Mạt buồn ngủ không chịu nổi, thuận thế kết thúc câu chuyện: [Không làm phiền anh nữa, ngủ ngon.]

Cô thoát ứng dụng, đặt điện thoại qua một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi.

***

Kéo cơ thể mệt mỏi trở về căn hộ, vừa tháo đôi giày cao gót xuống, chuông điện thoại reo vang, là mẹ cô gọi đến.

Hạ Mạt vừa đi đến ghế sofa phòng khách vừa nhấn nút nhận cuộc gọi: “Mẹ, sao khuya thế này mà mẹ vẫn chưa ngủ ạ?”

“Mẹ đang ở nhà chú hai con đây.” Giọng Lâm Ninh hạ thấp như sợ bị người khác nghe thấy: “Hôm nay Tĩnh Tĩnh đưa bạn trai về nhà, thím hai con gọi ba mẹ qua ăn cơm, vợ chồng chú ba con cũng ở đây, tối nay không về, tất cả đều ngủ lại.”

“Tĩnh Tĩnh có bạn trai rồi à?” Hạ Tĩnh là con gái của chú hai Hạ Mạt.

Lâm Ninh khẽ ừ một tiếng, không ngừng khen ngợi: “Chàng trai trắng trẻo, nho nhã, lễ phép lắm. Hôm nay đến còn mang theo một đống quà cho chú hai và thím hai con. Hai người họ vui đến mức cười không khép miệng được.”

Trong giọng Lâm Ninh tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Hạ Mạt nói: “Vậy thì tốt quá.”

Lâm Ninh: “Tĩnh Tĩnh và bạn trai định tổ chức đám cưới vào dịp Quốc Khánh năm nay.”

“Sớm thế ạ?” Hạ Mạt ngạc nhiên: “Chú thím hai đồng ý sao?”

Hạ Tĩnh nhỏ hơn Hạ Mạt ba tuổi, tháng trước vừa tốt nghiệp đại học.

“Đồng ý, sao lại không đồng ý chứ. Ba mẹ nào mà chẳng muốn con cái sớm yên bề gia thất, hôn nhân của con cái là chuyện quan trọng nhất trong lòng ba mẹ, ngày đêm mẹ đều mong con sớm dẫn bạn trai về ra mắt mẹ đây.”

Giọng điệu Lâm Ninh lập tức thay đổi, từ chuyện của Hạ Tĩnh quay về chuyện của Hạ Mạt: “Tĩnh Tĩnh còn nhỏ hơn con ba tuổi, người ta đã dẫn bạn trai về chuẩn bị kết hôn rồi, còn con đến giờ vẫn chẳng có chút động tĩnh gì, con định bao giờ dẫn chồng về đây cho mẹ?”

Từ sau khi tốt nghiệp đại học Hạ Mạt thường xuyên bị gia đình giục cưới, cô đã quen rồi.

“Mẹ, mẹ đừng lo, con mới 25 tuổi mà.” Hạ Mạt dịu dàng nói.

“Con bảo mẹ không lo sao được? Con đã 25 tuổi rồi, đến giờ vẫn chưa có bạn trai, ở thị trấn chúng ta, con gái bằng tuổi con mà chưa kết hôn chỉ còn mình con thôi đấy, để lâu nữa, tìm bạn trai khó hơn nhiều đó.”

Hiển nhiên, cách nhìn nhận về tuổi 25 của Hạ Mạt và mẹ cô rất khác nhau. Trong mắt Hạ Mạt, 25 tuổi đang ở thời kỳ thanh xuân rực rỡ, là độ tuổi để phấn đấu sự nghiệp nhưng trong mắt Lâm Ninh, con gái 25 tuổi mà chưa có bạn trai, sau này chất lượng bạn trai sẽ bị ảnh hưởng lớn.

Hạ Mạt hiểu vì sao mẹ lại có suy nghĩ như vậy, cô sinh ra ở một thị trấn nhỏ, nơi những người trẻ tuổi kết hôn rất sớm, các cô gái cùng tuổi Hạ Mạt hầu như đã lập gia đình và sinh con. Đây là sự va chạm giữa tư tưởng của thế hệ trẻ hiện đại và thế hệ trước, không ai có thể thuyết phục được đối phương đồng ý với suy nghĩ của mình, giữa người thân thì không thể lý luận quá nhiều.

“Con phải nhân lúc còn trẻ mới dễ chọn được người đàn ông tốt. Con có biết không, giờ không tìm, sau này toàn là đàn ông mà người ta không chọn mới đến lượt con đấy.”

Hạ Mạt không tranh cãi với mẹ, chỉ thuận lời dỗ dành bà ấy: “Được rồi, con biết rồi. Gặp người phù hợp thì con sẽ thử tìm hiểu.”

Lâm Ninh than phiền: “Lúc nào con cũng nói như vậy, năm kia con cũng bảo thế, dỗ mẹ là con sẽ tìm bạn trai, đến giờ vẫn chưa dẫn ai về.”

Hạ Mạt cười: “Mẹ à, tìm bạn trai chứ đâu phải đi chọn bắp cải ngoài chợ, nói có là có ngay, kết hôn là chuyện cả đời, con không thể qua loa được.”

“Đừng có mà bỡn cợt mẹ.”

“Con biết rồi.” Chưa đợi Lâm Ninh nói hết, Hạ Mạt đã ngắt lời: “Bỡn cợt không có ích gì, phải nghiêm túc hơn trong việc tìm bạn trai đúng không mẹ?”

Lâm Ninh: “Đừng chỉ nói biết, phải hành động thực tế vào.”

“Được được, hành động thực tế ngay.” Cả buổi tối Hạ Mạt chỉ thuận theo ý mẹ, không để mẹ bắt bẻ được gì.

“Thôi được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, con nghỉ ngơi sớm đi.”

Hạ Mạt ngoan ngoãn đáp: “Vâng, mẹ cũng nghỉ sớm nhé.”

Kết thúc cuộc gọi, Hạ Mạt đặt điện thoại xuống, cầm quần áo ngủ vào phòng tắm, sau khi tắm xong, cô lên giường nằm, trước khi ngủ còn mở điện thoại kiểm tra xem Lục Nghiên Lễ có chỉ đạo công việc gì không, xác nhận không có tin nhắn nào, cô mới yên tâm đi ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play