Sau khi Vân Chức về nhà chỉ mở mỗi đèn trong phòng ngủ, lối vào phòng khách được chiếu sáng bởi ánh trăng và pháo hoa bên ngoài ban công nhỏ, bây giờ không có đèn tự động kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang, và tầm nhìn của cô chỉ còn là một mảng đen lớn.
Tần Nghiên Bắc bị hơi lạnh từ bên ngoài truyền vào, xen lẫn cảm giác lạnh lẽo của tuyết rơi hòa cùng độ ấm của cơ thể, khi cô đến gần, nó bao trùm lấy cô.
Tầm nhìn của Vân Chức bị ảnh hưởng nên thính giác và xúc giác của cô trở nên nhạy cảm hơn, những thứ thuộc về một người khác, nhịp tim và hơi thở không còn bình tĩnh bị khuếch đại vô hạn, sự tiếp xúc gần với các giác quan. 
Phản ứng của trở nên hoảng loạn, hai tay muốn đẩy ra nhưng lại bị cảnh tay của Tần Nghiên Bắc khống chế một cách kiên cố.
Anh như là đang ôm cô, cũng giống như là do đứng không vững mà mượn sức, cô như hòn đảo duy nhất nằm giữa biển cát vô tận, anh muốn dùng hết sức để nắm nó trong lòng bàn tay mình.
Vân Chức hơi nghiêng mặt đi, làn da cô có thể chạm vào mái tóc của Tần Nghiên Bắc, anh hơi thấp lưng, trán tựa lên vai cô, mái tóc ngắn không cứng như tưởng tượng đang nhẹ nhàng đâm vào má cô.
“Tần Nghiên Bắc, anh dậy đi.” Giọng nói của Vân Chức như bị siết chặt, không vùng vẫy được, cũng không đẩy ra được, bởi vì bình thường tính tình cô cũng khá ổn, dẫn đến dù có tức giận thì giọng nói phát ra cũng không phải quá lớn, “Em còn chưa tới 45kg, em căn bản là không đỡ nổi anh đâu!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play