Đối phương oán trách một trận, không thấy cô phản hồi nên giọng nói càng mất kiên nhẫn “Câm rồi à? Một câu cũng không nói, không nói thì không nói đi. Mày không muốn về cũng chẳng sao, dù sao trong mắt mày thì cũng đâu có cái nhà này. Nhưng dù người có đến không thì cũng đừng có quên gửi tiền về. Sang năm anh mày phải đến bệnh viện, bác sĩ nói lần này ít nhất phải cần bảy, tám chục ngàn tệ, mày đừng có mà nghĩ không giúp đấy.”
Vân Chức bình tĩnh, yêu cầu “Đưa điện thoại cho anh trai con đi, để con nói với anh mấy câu.”
Đối phương thấp giọng mắng hai chữ ‘giả tạo’ rồi mới đưa điện thoại cho một người khác, giọng nói cũng hoàn toàn thay đổi, dịu dàng và nhẫn nại, như sợ dọa đến anh ấy.
Đợi một lúc một giọng nói đàn ông trẻ tuổi trong trẹo, âm áp vang lên, vui mừng nói “Chức Chức, cuối cùng em cũng gọi điện thoại cho anh rồi! Em ở ngoài kia không nhớ anh sao?”
Giọng nói của anh rất dễ nghe, nhưng lại đầy vẻ ngây thơ, mềm mại rất không phù hợp với lứa tuổi, rõ ràng là giọng trẻ trung ngọt ngào, như một đứa trẻ sáu bảy tuổi, một cảm giác ỷ lại ấm áp.
Vành mắt Vân Chức đỏ lên, cô dịu dàng mỉm cười “Phải rồi, em chúc anh năm mới vui vẻ trước, sang năm anh phải đi cùng ba mẹ đến bệnh viện nhé, chuyện tiền nong không cần phải lo lắng.”
Sau khi cúp máy, Vân Chức điều chỉnh lại tâm trạng, cô bước nhanh đến con hẻm nhỏ nơi nhà thuê, cả đoạn đường ánh sáng đều rất tĩnh mịch, chỉ có lác đác vài bóng người. Vì thế ngay cổng một bóng người cao ráo đang cầm túi đồ trở nên bắt mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT