Lúc này Vân Chức mới ngộ ra câu nói này nó kì quặc ở chỗ nào, cô vội vàng lên tiếng thanh minh “Không phải, anh hiểu lầm rồi, tôi và Tần tổng không phải mối quan hệ kiểu đó. Bởi vì bên cạnh anh ấy không có ai nên tôi chỉ đơn giản là đến chăm sóc cho vết thương của anh ấy thôi. Đợi đến khi anh ấy chữa bệnh xong tôi sẽ đi, anh cứ coi tôi…. Như người làm công bình thường trong khu Nam Sơn là được.”
Tài xế bật cười, biểu cảm như đã hiểu, anh hiểu rồi, anh sẽ không vạch trần cô đâu.
Vân Chức nghĩ tới nghĩ lui cũng không có tài nào giải thích nhiều hơn, mấy lời nói báo ơn dù sao cũng là chuyện riêng của Tần Nghiên Bắc, cô cũng không thể đem nó đi nói với người này người kia được.
Nhưng điều này đã chứng minh cho cô hiểu, sự tồn tại của mình thật sự rất dễ bị hiểu lầm, nếu mà cô còn tiếp tục không vạch rõ ranh giới thì có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Cô không thể gây thêm phiền phức như thế này cho Tần Nghiên Bắc, thái tử gia như anh có gia thế như thế nào, nếu mà bị cô liên lụy nói không chừng sẽ mang lại không biết bao nhiêu tai họa.
Cô cũng không thể để chính mình bị đồn thổi không hay như thế này.
Dù cô chưa bao giờ nhìn thấy mặt của 11, không tìm được bất cứ tin tức gì, nhưng cô biết cô thật sự đã rung động trước người đàn ông đó. Dù năm đó còn nhỏ, quá trẻ để hiểu biết nhiều thứ, toàn bộ đều là cô cố gắng để ghi nhớ, nhưng chẳng ảnh hưởng gì cả….

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play