Không gian trong chiếc xe này nhỏ hơn chiếc Tần Nghiên Bắc thường đi, sau khi Vân Chức ngồi lên rồi đóng cửa lại, khoảng cách giữa anh và cô tự nhiên thu hẹp đi.
Trước kia cô cảm thấy Tần Nghiên Bắc sẽ chán ghét, bài xích nên khi ngồi trên xe cùng anh cô luôn cố gắng dựa sát cánh cửa, bây giờ không thể không liếc nhìn anh, góc chiếc áo khoác cọ vào ống quần tây thẳng thớm của anh, khi tài xế khởi động lái đi có vài sự va chạm qua gờ giảm tốc vang lên tiếng sột soạt rất nhẹ.
Có rất nhiều lời Vân chức muốn nói, nhưng khi đến cửa miệng lại không biết nên nói câu nào trước, cô nhìn thẳng về phía trước, cứ dăm ba giây lại nghiêng đầu nhìn anh, đợi đến khi cô đã sắp xếp được câu cú thì sự chua chát nơi khoang mũi và khóe mắt đột nhiên không kiềm chế được.
Cứ hễ gặp chuyện gì là cô không kiềm được nước mắt, nhiều năm qua cũng chưa thể sửa được.
Người khác không kìm chế được rơi nước mắt đều sẽ bật khóc ngay tại đó, còn cô lại rất khác thường, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì trong lúc đó cô đều có thể phản ứng bình thường nhưng một khi đã kết thúc là bất cứ lúc nào nước mắt cô cũng như trực chờ để tuôn trào.
Không phải cô muốn khóc, cô cũng không phải kiểu yếu đuối, nhưng hết cách thôi, dù biết như thế này bản thân trông rất phiền phức nhưng cô không thể kiểm soát được phản ứng sinh lý này.
Vân Chức mang theo một chút giọng mũi nói: “Xin lỗi anh, đợi em 5 phút thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT