Vân Chức đoán hôm nay khẩu vị của Tần Nghiên Bắc sẽ không tốt, có lẽ anh vẫn chưa ăn gì ở bên ngoài nên cô cũng không nói thêm gì với anh. Sau khi đẩy anh lên lầu xong cô lại đến phòng bếp làm mấy món ăn tối đơn giản, trong lúc cắt đồ ăn vì cứ mãi để ý đến tình trạng hiện tại của anh, nhất thời không cẩn thận mà cắt vào ngón tay, xuất hiện một vết thương nhỏ.
Cô rửa sạch sẽ rồi lại tìm băng keo cá nhân dán vào, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng. Vân Chức mang đồ ăn lên lầu cho anh, chỉ là vẻ mặt Bắc vốn cũng coi như khá bình ổn của Tần Nghiên Bắc không biết vì sao lại nghiêm mặt nhìn cô, sắc mặt cũng lạnh lùng đi.
Vân Chức không hiểu chuyện gì, cô đẩy khay ăn đến trước mặt anh, trong một khoảnh khắc cô cảm thấy rằng bản thân đang nuôi một con mèo lớn quý hiếm và phiên bản giới hạn trên thế giới, kén cá chọn canh, mắt mọc trên đỉnh đầu, nhưng trên thực tế cũng có đôi khi muốn được người ta dỗ dành.
Vân Chức nhỏ giọng nói: “Anh thử xem.”
Tần Nghiên Bắc cầm đũa lên khẩy khẩy vài cái, vẻ mặt bình tĩnh ăn một miếng lại liếc nhìn cô một cái, sau khi ăn hết nửa bát có vẻ như anh không nhịn được nữa, nhíu mày hỏi: “Trong nhà không có bảo mẫu à? Cô cứ vào bếp làm gì vậy?”
Vân Chức hơi khựng lại: “Dì Trịnh không có ở….”
“Không ở đây thì không ăn, tôi cũng không cần cô nấu.” Anh mắt anh lại chú ý vào miếng băng cá nhân đó của cô một lần nữa, ở trên có một vết máu mờ mờ, giọng nói anh càng trầm hơn, “…..Không ngon, cứ thích bày vẻ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT