Lời vừa dứt, anh liền thấy châm chính sau lưng, hơi nghiêng mặt qua đã đụng phải ánh mắt của Tần Nghiên Bắc, giật mình một cái: “Nghiên Bắc cậu ra rồi à, không có chuyện gì chứ.”
Tần Nghiên Bắc không trả lời, cau mày nhìn đứa trẻ đang thút thít khóc: “Dẫn đứa nhỏ đi đi, đừng dính chặt với cô ấy.”
Theo trực giác Vân Chức cảm thấy có gì đó không đúng, anh dường như có sự kháng cự, ác ý với đứa nhỏ, cô đi lên nắm lấy tay anh, vừa sợ vào đã thấy lạnh đến sửng sốt, thế nên cô nắm tay anh bằng hai tay, muốn dùng nhiệt độ của mình để làm ấm cho anh. 
Tần Nghiên Bắc cúi đầu nhìn cô, ôm cô vào lòng, siết chặt eo cô.
Lực tay quá lớn nên eo cô có hơi đau nhưng không hề nhúc nhích, vuốt lưng anh để an ủi.
Tần Nghiên Bắc bảo Vân Chức xuống lầu vào xe ngồi đợi anh, đợi đến khi thang máy đi rồi anh mới nhìn Phương Giản, nhỏ giọng hỏi: “Bệnh của tớ, có phải là đã hoàn toàn hết cách rồi không.”
Phương Giản thấy anh nghiêm túc nên cũng nghiêm chỉnh lên, trầm mặc một lúc rồi nói: “Thuốc quả thật không có tác dụng nữa, nhưng nếu nói cách thì cũng không phải hoàn toàn không có, tớ vẫn chưa làm qua mect, chúng ta đã nói từ trước là không đến bước đường cùng, khi khả năng cậu tự sát quá cao thì tuyệt đối sẽ không dùng cách này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play