Nơi sâu nhất ở đại lao Hình bộ, hơi lạnh phả đến, bầu không khí bao phủ bởi mùi máu pha lẫn mùi thối rữa.

Có người cầm ngọn đèn lay lắt đi ngang qua đường, ánh sáng ảm đạm hắt lên hàng rào ngục chi chít gỉ sắt và tơ nhện, chiếu bóng của người tới trên tường, vừa sáng vừa tối, nhe nanh múa vuốt.

Người cầm đèn dừng lại trước căn ngục ở chính giữa, cởi mũ của áo choàng xuống, cầm đèn soi xét người trẻ tuổi ngồi trần trong ngục.

Đây là gian ngục được coi là quét dọn sạch sẽ, bên ngoài cửa sổ ngục chật hẹp, có một tia sáng lạnh chiếu xéo vào trong, chiếu sáng xiềng xích lạnh ngắt, ánh lên khuôn mặt trẻ tuổi ngang bướng.

Khác với dáng vẻ lạnh lùng mặc võ bào áo giáp đen thường ngày, lúc này Kỳ Viêm buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, vài lọn tóc xõa tung bên thái dương. Hắn ngồi phía sau bàn ghế gỗ đơn sơ, dáng vẻ nhướn mày càng thêm mấy phần ương ngạnh, như thể nơi mình đang ngồi không phải đống rơm khô trong chốn ngục tù, mà là ghế tướng quân có thể ngạo nghễ liếc nhìn mười vạn binh mã.

Có lẽ người cầm đèn đã tốn không ít tiền để lôi kéo quan hệ, mới có thể đi vào như thế này, đám lính canh ngục như thể không nhìn thấy y, không ai ngăn cản. Y ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt vuông vức ngăm đen, nhíu mày lo lắng nói: “Kỳ Tướng quân vất vả rồi! Vương gia biết liên luỵ Tướng quân vào ngục, vô cùng lo âu áy náy, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải để tại hạ đến gặp Tướng quân, thay ngài xin thứ lỗi!”

Nói rồi, y chắp tay áo vái lạy Kỳ Viêm.

Là người của Lang Nha vương Kỷ Nhân.

Kỳ Viêm hiển nhiên không bất ngờ với sự xuất hiện của y, cúi đầu lạnh nhạt thổi vụn rơm dính trên tay áo, giễu cợt: “Áy náy? Vương gia biết Đại Công chúa muốn xử ông ta mà vẫn cho người đến giao thiệp với ta lúc ấy, chính là để kéo ta cuốn vào trong thế loạn, ép ta theo phe? Hao phí tâm tư như vậy, ‘áy náy’ ở đâu?”

“...” Người kia câm nín.

Kỳ gia bao đời mãng phu, có dũng thiếu mưu, không ngờ mộ tổ tiên bốc khói xanh [*], sinh được một người cháu văn thao võ lược, tư chất ưu tú… Nay gặp mặt Kỳ Viêm, mới biết Lang Nha vương nói không hề quá lời. Thiếu niên này quả thực xứng đáng để không tiếc bất cứ giá nào lôi kéo.

[*] Mộ tổ tiên bốc khói: Người Trung Quốc tin rằng nếu phần mộ tổ bốc ra khói tức là tổ tiên hiển linh đem lại phú quý, may mắn cho gia đình.

Nói chuyện với người thông minh kị nhất là huênh hoang, người kia bớt sự quan tâm giả dối, vẻ mặt càng thêm phần cung kính, hạ thấp giọng nói: “Tướng quân cũng biết, tình thế bây giờ, người kia của Thiên gia một mình nắm hoàng quyền, được chim bẻ ná cũng đã thành hiện thực. Chỉ cần có hại đến quyền thế của nàng ta, bất kể hoàng thân hay là trung lương, đều bị sát hại! Vương gia nhà ta có chiếu thư Thành Vũ Đế ban cho che chở, Trưởng Công chúa vẫn còn kiêng dè, không gây hại đến tính mạng, còn Tướng quân ngài thì sao? Nếu không bảo vệ được mình, Tướng quân và Kỳ gia đều sẽ gặp nguy hiểm!”

Không hổ là thượng khách đầu tiên dưới trướng của Lang Nha vương, vài câu ngắn ngủi đã nói rõ lợi - hại.

Kỳ Viêm không đổi sắc mặt, khoanh tay dựa vào tường ngục, đôi chân dài gác trên án kỷ, nói: “Vậy thì sao?”

Người kia tiến lên một bước: “Vương gia vốn không có ý nắm quyền, chỉ cầu bảo vệ mình, tiếc rằng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Đã tiến thoái lưỡng nan, chi bằng phản kích nơi đường cùng! Tướng quân và Vương gia nhà ta đều gặp nạn, sao không liên thủ?”

Kỳ Viêm ngắm nghía xiềng xích trong tay, như thể đang suy nghĩ cẩn thận lời của y. Hồi lâu, hắn thấp giọng nói: “Nay vãn bối đang rơi vào cảnh ngục tù, không biết ngày mai sống chết ra sao. Cho dù muốn làm gì, cũng sợ có lòng mà không có sức.”

Người kia thấy có hi vọng, ánh mắt mừng rỡ, vội ngồi xuống hướng dẫn từng bước: “Chỉ cần Tướng quân chịu hợp tác, Vương gia tự sẽ có cách điều đình, đảm bảo cho Tướng quân và Trấn Quốc hầu bình an.”

Kỳ Viêm không vội đồng ý, chỉ hơi nghiêng người, kéo theo xiềng xích vang lên leng keng: “Vậy thì phải xem xem, Vương gia có thể mang thành ý gì đến rồi.”

Người kia ngẩn ra, lập tức chắp tay khom người thật sâu, thành khẩn nói: “Tại hạ đã hiểu, bây giờ sẽ về bẩm báo Vương gia.”

Đợi ngọn đèn ấy hoàn toàn biến mất ở nơi góc rẽ, Kỳ Viêm mới thôi tỏ vẻ nặng nề, ánh mắt lộ ra một tia sáng lạnh, như thể lưỡi kiếm được mài giũa sắc bén.

Hắn tiện tay phẩy lọn tóc rũ trước trán ra sau đầu, rõ ràng gông xiềng trên người, nhưng lại có tư thái của kẻ đi săn, chậm rãi cong lên một đường cong giễu cợt.

Kỷ Sơ Đào đợi ở điện Trường Tín một lúc, đại tỷ mới thong dong đến muộn.

“Đến đúng lúc lắm. Yến tiệc sinh thần của muội tháng sau, Lễ bộ đã bắt tay chuẩn bị, muội xem có gì không thoả không?” Kỷ Viện đoan trang đi đến, đuôi váy của bộ cung thường sẫm màu quét trên nền gạch sáng rực, cho người dâng tấu của Lễ bộ cho Kỷ Sơ Đào.

Kỷ Sơ Đào liếc xem lướt qua, chỉ thấy quy trình yến tiệc dài dằng dặc kia quá đỗi rườm rà, bèn lơ đãng nói: “Không cần tổ chức phung phí, đơn giản mới tốt.”

Kỷ Viện gật đầu: “Cũng được. Tránh thêm phiền toái những lúc thế này.”

Tuy Kỷ Viện uy nghiêm cay nghiệt, nhưng lại có sở thích không ai biết - Cực thích đồ ngọt. Mỗi khi mệt mỏi với việc đối phó chuyện trên triều, nàng ấy sẽ ăn vài miếng điểm tâm hoa quả để ổn định tinh thần.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đặt tấu sớ xuống, Kỷ Sơ Đào nhận bánh phù dung nhuỵ vàng do Ngự Thiện Phòng chuẩn bị riêng từ tay Vãn Trúc, tự mình mang đến trước mặt Kỷ Viện, ánh mắt có mấy phần lấy lòng vừa phải: “Gần đây Đại Hoàng tỷ mệt mỏi, muội mang món điểm tâm tỷ thích ăn nhất đến.”

Kỷ Viện buồn cười: “Cũng không phải lần đầu tiên vất vả, sao trước đây không thấy muội thương xót?”

Kỷ Sơ Đào cười cười, nhân cơ hội ngồi xuống gần Kỷ Viện, giọng điệu giả vờ không để ý: “Đại Hoàng tỷ mệt mỏi, là vì chuyện tìm thấy binh khí ở nhà hoàng thúc à?”

“Lang Nha vương mưu nghịch.” Kỷ Viện giơ bàn tay đang lo công việc, cầm một miếng điểm tâm, ánh mắt đong đầy sự thông minh đã nhìn thấu tất cả: “Ban nãy, A Chiêu đã nói với muội rồi còn gì?”

“...” Kỷ Sơ Đào nhụt chí. Đại Hoàng tỷ có mắt vạn dặm à? Sao tin tức nhỏ đến đâu cũng biết?

Sớm biết như vậy, nàng đã không tốn công vòng vo như này rồi.

Kỷ Sơ Đào nhớ về giấc mơ ấy, khẽ nói: “Vậy, vì sao chuyện này lại liên luỵ đến Kỳ Viêm? Vài ngày trước, hắn vẫn là đại ân công thần kia mà?”

Quanh co một vòng lớn như vậy, lại là đến vì hắn.

Ánh mắt Kỷ Viện thoáng hiện một gợn sóng, ung dung cầm miếng bánh điểm tâm tinh xảo, chậm rãi nói: “Hôm ấy bản cung bảo ban hôn cho hai người, muội hãy còn tức giận còn gì? Đổi ý rồi sao?”

Kỷ Sơ Đào vội khoát tay: “Không hề! Đây là hai chuyện khác nhau.”

“Nói với muội cũng không sao, sớm muộn gì thì muội cũng cần học những thứ này.”

Kỷ Viện nói: “Kỳ gia và Lang Nha vương lén lút thông đồng, lòng bất trung rất rõ ràng. Bản cung đã nói từ trước, Kỳ gia là con sói không nuôi được. Mấy chục năm trước bọn họ có thể phản một lần, bây giờ cũng có thể phản lần thứ hai…”

Hoàng thúc Lang Nha vương có chiếu thư miễn chết của tiên tiên đế, nặng nhất là đuổi về đất phong, nhưng Kỳ Viêm thì khác. Đại Hoàng tỷ bày bố bao lâu nay, một mũi tên bắn hai con nhạn, sẽ giết hắn thật!

Nhớ lại trong mơ, quang cảnh anh hùng từ trên trời xuất hiện, trái tim Kỷ Sơ Đào thắt lại, buột miệng nói lời thanh minh: “Liệu có nhầm lẫn không? Muội lại nghĩ rằng, hắn không phải người như vậy.”

Kỷ Viện nheo mắt, đặt miếng bánh điểm tâm xuống. Nàng ấy lấy khăn tay lau sạch ngón tay, khẽ cười hỏi: “Vĩnh Ninh, muội có biết muội đang nói gì không?”

Rõ ràng nàng ấy đang cười, bầu không khí lại trở nên lạnh lẽo.

Kỷ Sơ Đào còn muốn cố gắng một phen, lấy dũng khí nói: “Đại hoàng tỷ, muội chỉ đang nghĩ rằng danh tiếng của Kỳ Viêm đang nổi bật. Nếu không có chứng cứ khác, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ hắn bị oan thì sao?”

“Sau khi về kinh, Kỳ Viêm không vào thẳng kinh để báo cáo công việc, mà lại gián tiếp gặp riêng người khác. Muội biết điều này có nghĩa gì không?”

Kỷ Viện nhìn muội muội đơn thuần lương thiện của mình bằng ánh mắt thương hại, nói nhẹ bẫng: “Vĩnh Ninh, điều quan trọng không phải là có chứng cứ hay không, mà là bản cung có muốn cho hắn chết hay không.”

Nàng ấy đã từng nói, con chó nghe lời có thịt ăn, con sói không thuần phục được chỉ có thể giết, tuyệt đối không để cho nó có cơ hội cắn lại mình.

“Nhưng…”

“Muội là người của Kỷ gia, đừng đứng nhầm chỗ.”

Kỷ Sơ Đào há miệng, rồi lại cúi đầu, ủ rũ nói: “Muội biết rồi, Đại Hoàng tỷ.”

Kỷ Sơ Đào đáp một tiếng, đứng dậy đi hai bước, rồi lại quay người, nói với Kỷ Viện có đôi phần mệt mỏi: “Triều chính có bận đến đâu, Hoàng tỷ cũng nhớ chú ý sức khoẻ.”

Bấy giờ Kỷ Viện mới lộ ra nét cười chân thật, chậm rãi nói: “Điểm tâm bản cung nhận, đi về đi.”

Kỷ Sơ Đào về cung Vĩnh Ninh, tâm sự nặng trĩu nhào xuống chiếc giường mềm mại.

Đại tỷ đã nói: Chỉ có kẻ mạnh đứng trên đỉnh quyền lực, mới có tư cách quyết định sống chết của người khác. Mỗi quyết định sấm rền gió cuốn mà nàng ấy đưa ra, đều sẽ không dễ dàng thay đổi bởi ngoại lực, dẫu rằng đó là thỉnh cầu từ muội muội.

Nếu Kỳ Viêm tội ác tày trời thật thì thôi, thế nhưng những chứng cứ vu vơ bóng gió ấy lại không thể khiến nàng tin phục, lại thêm cả những hình ảnh chân thực trong mơ…

Thoại bản trong dân gian thường viết, nếu một người gánh chịu oan khuất cực lớn, trời cao sẽ xuất hiện hiện tượng lạ để gột rửa cho người đó. Lẽ nào những giấc mộng này, là dấu hiệu ông trời dự báo trước cho Kỳ Viêm?

Kỷ Sơ Đào bật dậy, không khỏi rùng mình.

Không được, nàng phải nghĩ cách gặp Kỳ Viêm, hỏi thẳng mặt rõ ràng đây là chuyện gì!

Nhưng đại tỷ không cho nàng nhúng tay. Phải làm thế nào mới có thể lẻn vào đại lao Hình bộ, gặp Kỳ Viêm được đây?

Kỷ Sơ Đào đang vò đầu bứt tai, Vãn Trúc và Phất Linh bưng hoa quả tươi đi vào nhìn thấy nàng nhăn mày ngồi trên giường, dáng vẻ phiền não, bèn quan tâm hỏi: “Điện hạ lại sao thế?”

“Hai em đến đúng lúc lắm!” Kỷ Sơ Đào như thấy cứu tinh, vẫy tay với hai cung tỳ thân thiết, ghé tay thầm thì: “Hai em nói xem, nếu bản cung muốn đi đại lao Hình bộ gặp một trọng phạm, thì có kế hay gì?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Trời! Hình bộ u ám tối tăm, không sạch sẽ, người đến đó làm gì?” Vãn Trúc nói với vẻ ngạc nhiên.

Phất Linh lại bình tĩnh hơn chút, đưa đĩa dưa vàng đã cắt sẵn đến trước mặt Kỷ Sơ Đào, cười nói: “Người là Đế cơ, muốn xét hỏi phạm nhân chẳng phải chỉ cần một câu thôi sao? Nói ra ý chỉ, kẻ nào dám ngăn?”

Kỷ Sơ Đào lơ đãng ăn một miếng dưa vàng, chống má nói: “Vấn đề ở chỗ, bản cung không thể đi quang minh chính đại, đặc biệt là không được kinh động đến Đại Hoàng tỷ.”

“Vậy thì khó quá rồi, trước đây còn có thể tìm Nhị Công chúa điện hạ giúp đỡ, nhưng nhị điện hạ đã ra ngoài dưỡng bệnh, không ở Kinh Đô.” Hai cung tỳ quỳ trên thảm, cũng bắt đầu chống má nghĩ ngợi theo.

Bỗng nhiên, mắt Vãn Trúc sáng rực: “Có rồi! Chúng ta để điện hạ cải trang thành lính đưa cơm lẻn vào trong!”

“Đại lao Hình bộ kiểm tra rất nghiêm, e là còn chưa vào được cửa đã bị vạch trần rồi, chết dưới loạn đao của thủ vệ mất.” Phất Linh phủ định chủ ý này.

Vãn Trúc mím môi: “Ầy, vậy tỷ nói phải làm thế nào?”

Phất Linh trầm ngâm, nói: “Hoặc là có thể cải trang thành nữ quyến của phủ Trấn Quốc hầu, dùng nhiều tiền để cầu xin thủ vệ Hình bộ châm chước…”

Kỷ Sơ Đào quả thực bất lực: “Mua chuộc quan viên trong triều, càng là tội lớn.”

Hai cung tỳ thật lòng muốn phân ưu cho chủ, đáng tiếc năng lực có hạn, chỉ đành áy náy nói rằng: “Điện hạ, hay người nghĩ kĩ xem phạm nhân đó có bối cảnh quyền thế nào chăng? Bạn bè người thân của hắn, có thể giúp được không?”

“Bạn bè người thân… có quyền thế?” Một câu khiến người mơ hồ bừng tỉnh, phút chốc, Kỷ Sơ Đào lập tức ngẩng đầu, cười nói: “Có rồi!”

Một canh giờ sau, Kỷ Sơ Đào thay bộ đồ của Vãn Trúc, cải trang thành tiểu cung nữ lén lút xuất cung, không hề kinh động đến ai.

Phủ Thị lang Hình bộ.

Nghe quản gia đến báo, ngoài cổng có hai thiếu nữ xinh đẹp cầu kiến, Tống Nguyên Bạch đang tạm đình chức rảnh rỗi ở nhà cắn táo tàu, ngẩng đầu chỉnh lại tóc mai, mở cửa bên với vẻ phong lưu hào phóng: “Ai đấy?”

“Tiểu Tống Tướng quân…”

Thấy người đến, Tống Nguyên Bạch bất ngờ sợ hãi, lập tức nghẹn miếng táo trong họng, hạt táo trong tay rơi bộp xuống đất, lộc cộc lăn xuống dưới bậc thềm.

“Vĩnh… khụ khụ! Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa!” Không ngờ lại có một vị đại Phật đến, Tống Nguyên Bạch ho đỏ cả mặt, co rúm định chắp tay hành lễ.

“Suỵt, suỵt!” Kỷ Sơ Đào lén chạy ra ngoài cuống quýt ra hiệu cho Tống Nguyên Bạch đừng nói lớn: “Đừng nói gì, cho bản… ta vào trước đã!”

Thư phòng, Tống phủ.

Tống Nguyên Bạch miễn cưỡng giữ bình tĩnh, mỉm cười rót trà cho Kỷ Sơ Đào, ngờ vực hỏi: “Sao bỗng nhiên điện hạ lại đến tệ phủ?”

“Ta đặc biệt đến tìm ngươi đấy.” Kỷ Sơ Đào vội nói.

“Hả? Tìm ta?” Tống Nguyên Bạch lại sặc một ngụm trà, run lẩy bẩy đặt tách trà xuống, suy nghĩ xoay lòng vòng.

Tam Công chúa âm thầm tìm hắn, có hai khả năng: Một là muốn kiếm tình báo từ chỗ hắn; thứ hai thì, rất có khả năng là nhìn trúng hắn thật!

“Phất Linh, đem đồ lên đây!”

Kỷ Sơ Đào không hề phát hiện tâm tư nhỏ của Tống Nguyên Bạch, chỉ mở hộp trang điểm Phất Linh đưa lên ra. Ngay lập tức, Tống Nguyên Bạch suýt bị viên dạ minh châu to lớn bên trong loá mù mắt!

Không ổn! Sính lễ cũng đã chuẩn bị xong rồi!

Hắn hồi hộp nghĩ.

“Thứ này, xin Tiểu Tống Tướng quân nhận lấy.” Tam công Chúa điện hạ hào phóng đưa quà cho Tống Nguyên Bạch, thành ý nói: “Ta có một yêu cầu quá đáng, có thể xin Tiểu Tống Tướng quân giúp đỡ, cho ta lén lút vào ngục gặp Kỳ Viêm một lần, đừng để kinh động đến ai không?”

“Kỳ Viêm?” Tống Nguyên Bạch vẫn chưa hoàn hồn khỏi sự bàng hoàng về “sính lễ”, dò hỏi: “Điện hạ muốn gặp Kỳ Viêm làm gì?”

“Ta…” Kỷ Sơ Đào lúng túng hiếm thấy. Nàng ấp úng một lúc lâu rồi lấy đủ dũng khí nói: “Kỳ Tướng quân là bằng hữu của ngài còn gì? Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta thực sự rất lo lắng.”

Ý của nàng là: Kỳ Viêm là bằng hữu của Tống Nguyên Bạch, nàng cũng lo lắng cho Kỳ Viêm, hai người có mục đích chung, nên có lẽ Tống Nguyên Bạch có thể giúp đỡ.

Nhưng lọt vào tai Tống Nguyên Bạch, lại biến thành ý khác.

Chẳng lẽ tam điện hạ “yêu ai yêu cả đường đi”, vì xiêu lòng với ta, nên cũng quan tâm bằng hữu Kỳ Viêm của ta theo sao?

Đây lại là niềm vui bất ngờ.

Dẫu cho Kỳ Viêm đã có đường lui, nhưng chuyện gì cũng có “lỡ như”. Nếu có sự giúp đỡ của Tam Công chúa, có lẽ họ sẽ có thêm một phần thắng…

Vì huynh đệ, hi sinh sắc đẹp một chút thì có sao? Chuyện này hắn chắc chắn phải giúp!

Tống Nguyên Bạch nghĩ với vẻ mặt bi tráng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play