Cách diễn của Kỳ Duyên hoàn toàn khác biệt với Chu Khanh Khanh. Kỳ Duyên thực sự khiến mọi người cảm nhận được sự giằng xé trong nội tâm của Tường Vi, làm họ thấy rõ nỗi đau khổ trong ánh mắt cô. Từng chi tiết nhỏ như cái cách cô bóp chặt bàn tay hay dấu răng in hằn trên môi đều truyền tải sự do dự và dằn vặt của nhân vật.
Khi Tường Vi từ chối giúp người phụ nữ kia trốn thoát, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống gò má cô, và dù không thành tiếng, cô vẫn thì thầm “Xin lỗi”.
Dưới khán đài, biên kịch không khỏi khẽ gật đầu hài lòng. Đúng rồi, đây chính là cảm xúc mà họ cần. Sự đau khổ của Tường Vi phải là điều mọi người nhìn thấy, là điều khiến người dân miền núi tin tưởng cô, không phải là quyết tâm thép lạnh. Nếu Tường Vi hoàn toàn sắt đá, thì hẳn dân làng đã lo sợ và cảnh giác nhiều hơn.
Khác với cách diễn bên ngoài bề mặt của Chu Khanh Khanh, Kỳ Duyên, ngay cả khi kể với “A Dũng” về tình huống của người phụ nữ kia, vẫn lộ rõ sự thương xót, như thể cô thực sự coi mình là một phần của ngôi làng ấy, suy nghĩ từ góc nhìn của họ.
Nhưng khi quay lưng, tất cả cảm xúc ấy lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt chứa đầy oán hận, như thể cô đang muốn thiêu trụi cả ngọn núi nơi này.
Kết thúc, Kỳ Duyên cúi mình: “Phần biểu diễn của tôi xin phép dừng ở đây, cảm ơn mọi người.”
Không ai bảo ai, tiếng vỗ tay vang lên từ một người rồi lan ra cả phòng, như thể vừa xem xong một màn trình diễn long trọng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play