Là Đại Tế Ti độc nhất của Túc thị, thiên phú thức tỉnh trong huyết mạch Túc Vi Thanh chính là khả năng giao tiếp giữa âm dương. Chỉ là trước khi chìm vào giấc ngủ, phần lớn linh lực của y đã phân tán vào mấy món pháp khí mang theo bên người, pháp lực còn lại trong cơ thể chưa đến ba phần.

Y thử vận dụng năng lực giao tiếp âm dương, không ngờ hiệu quả lại thú vị ngoài dự liệu. Mới chưa hết một đêm, phòng của chít trai y đã náo nhiệt như mở sòng bạc.

Túc Vi Thanh tùy tiện chọn một chiếc ghế ngồi xuống, bộ quần dài của người hiện đại khiến y có chút không quen, y còn phải điều chỉnh tư thế một chút, bắt chéo chân rồi thoải mái tựa lưng vào ghế. Y vốn định gọi con trai mình đến ôn chuyện, nhưng vừa đảo mắt nhìn, quỳ rạp trước mặt y lại là ba lão già, nhìn tuổi tác còn có vẻ lớn hơn y.

“……” Xui thật, chẳng biết đâu mới là con trai mình nữa.

Bàn tay giơ lên giữa không trung thoáng khựng lại, rồi y làm như không có chuyện gì, nhẹ nhàng vẫy tay: “Lãi Kim, qua đây.”

Một trong ba lão già—người có mái tóc bạc trắng, râu dài phơ phất, trông tiên phong đạo cốt—từ tốn bò dậy, trước tiên chào hỏi một tiếng, sau đó mạnh mẽ, dứt khoát mà đảm bảo: “Cha, xin cứ yên tâm! Chúng con đã dạy dỗ Túc Nhiên rồi, thằng nhóc này chắc chắn sẽ trả sạch nợ, tuyệt đối không để cha phải phiền lòng!”

Có một loại nỗi sợ hãi gọi là áp chế huyết mạch, đặc biệt với gia tộc Túc thị, nơi đại tế ti đã khắc sâu uy nghiêm vào lòng từng thế hệ.

Túc Lãi Kim là người từng trải, đích thân nếm qua nền giáo dục “lấy bạo chế bạo” xuất sắc của cha, cũng hiểu rõ cha mình lúc còn sống yêu thích những món sưu tầm đến nhường nào. Còn Túc Dực Niên và Túc Thành từ nhỏ đã lớn lên trong những truyền thuyết kinh hoàng về lão tổ tông, đến tận khi xuống âm gian vẫn còn sợ Túc Vi Thanh như sợ cọp.

Bởi vì lão tổ tông có khả năng giao tiếp giữa âm dương, có thể dễ dàng kéo linh hồn bọn họ từ âm gian về dương thế, quả thực còn đáng sợ hơn cả quỷ.

Vậy nên, ba người một giây trước còn nện cho Túc Nhiên một trận tơi bời, giờ đây đứng trước mặt lão tổ tông lại ngoan ngoãn cúi đầu, không dám hó hé nửa lời. Nhìn thấy Túc Lãi Kim tỏ thái độ như vậy, hai con quỷ phía sau cũng lập tức phụ họa: “Đúng đúng đúng, tổ tông yên tâm, nó chắc chắn sẽ trả!”

Túc Nhiên đen mặt, buột miệng bật thốt: “Không đời nào! Con có chết cũng không bỏ tiền ra! Tiền của con đều phải dùng để thực hiện ước mơ, một xu cũng đừng hòng moi được từ con!”

Lời vừa dứt, nhiệt độ trong không khí lập tức giảm mạnh.

Túc Lãi Kim và Túc Dực Niên đồng loạt liếc sang Túc Thành—người có vai vế nhỏ nhất trong ba con quỷ. Không phụ sự kỳ vọng, Túc Thành chậm rãi đứng dậy, hai chân lơ lửng trên không trung, âm khí u ám tỏa ra bốn phía, từng chút từng chút trôi về phía Túc Nhiên: “Con trai, nếu con đã bất hiếu như vậy, chi bằng để cha đưa con đi ngay bây giờ…”

Lệ quỷ càng lúc càng đến gần, gần đến mức có thể chạm vào người.

“Khoan đã!”

Túc Nhiên hét lên một tiếng, đâu còn vẻ cứng rắn khi nãy nữa, cậu nắm chặt chăn, lập tức quay sang nhìn Túc Vi Thanh: “Tổ gia, con nghĩ thông rồi! Con đã hưởng vinh hoa phú quý từ đồ bồi táng của ngài, dĩ nhiên có trách nhiệm trả nợ! Ngài mau bảo cha con bọn họ đi đi, con lập tức viết giấy nợ, cam đoan trong thời gian ngắn nhất sẽ mua núi, mua xe, xây lăng mộ cho ngài!”

Túc Nhiên dùng giọng lớn nhất, nói ra những lời nhát gan nhất.

Túc Vi Thanh nhướng mày: “Không muốn giữ tiền để thực hiện ước mơ nữa à?”

Túc Nhiên cười gượng: “Từ nhỏ, cha con đã dạy rằng phải hiếu thuận, càng phải có trách nhiệm. Dĩ nhiên, trả nợ quan trọng hơn, còn ước mơ thì sau này có cả khối thời gian để thực hiện.”

Bị một đám quỷ hổ rình mồi bao vây không phải cảm giác dễ chịu, dù đối phương có là cha ruột của mình đi chăng nữa. Trong cơn bùng nổ ham muốn sinh tồn chưa từng có, Túc Nhiên nhân lúc các quỷ còn chưa kịp phản ứng, lập tức lăn xuống giường, bò đến bàn học, vớ lấy tờ giấy và nhanh như chớp viết xong giấy nợ, không một chút chần chừ.

Cạch! Đèn sáng lên.

Túc Nhiên ngây ngẩn ngẩng đầu.

Căn phòng bừng sáng, lặng ngắt như tờ, chẳng còn bóng ma nào cả. Cả thế giới yên tĩnh lại rồi.

Túc Vi Thanh thản nhiên thu lấy tờ giấy nợ từ tay cậu, rồi tiện miệng quăng ra một quả bom: “Theo cách nói của các người, năm đó ta dùng ‘lỗi bug’ để mạnh mẽ kéo dài huyết mạch nhà họ Túc. Nhưng sau đó, quả thực đã xảy ra một số chuyện, khiến ta buộc phải chìm vào giấc ngủ dài. Chỉ là, trước khi ngủ say, ta đã hạ một đạo cấm chế. Chỉ khi huyết mạch nhà họ Túc sắp bị cắt đứt, ta mới hoàn toàn thức tỉnh.”

Nói rồi, ánh mắt hắn rơi xuống người Túc Nhiên.

Vừa mới tiễn một đámquỷ tổ tông  đi, còn chưa kịp thở phào, sắc mặt của chít trai lại cứng đờ: “Huyết mạch đoạn tuyệt là có ý gì?”

Túc Vi Thanh hứng thú nhìn dáng vẻ sụp đổ của cậu, vô tình bổ thêm một nhát dao: “Huyết mạch trực hệ của ta, hiện tại có lẽ chỉ còn mỗi ngươi là còn sống trên đời.” Theo cảm ứng của y, trên thế gian này vẫn còn rất nhiều chi thứ của Túc thị, nhưng những kẻ đó không tính.

Quả nhiên, vừa dứt lời, Túc Nhiên liền lộ ra vẻ mặt như bị táo bón.

Túc Vi Thanh vô cùng ác thú vị mà tận hưởng niềm vui trêu chọc chít trai, y ngồi trên ghế, khóe môi khẽ nhếch lên, ung dung đợi đối phương tự tiêu hóa lượng thông tin này. Mãi đến khi thấy ánh mắt Túc Nhiên dần dần lộ ra vẻ nghi ngờ, y mới chậm rãi bổ sung: “Con có thể xem như ta đang dọa con, không sao cả. Dù sao theo diện mạo của con, lời tiên đoán huyết mạch đoạn tuyệt hầu như sẽ ứng nghiệm trong năm nay. Trước khi ứng nghiệm, sẽ có những dấu hiệu vô cùng rõ ràng.”

Ừm, đây là sự thật. Y có thể khẳng định huyết mạch Túc thị sẽ đứt đoạn ở đời Túc Nhiên. Với thân phận và địa vị của mình, y không đến mức lấy chuyện này ra gạt một đứa trẻ.

Túc Nhiên do dự hồi lâu, hiển nhiên cũng nghĩ đến khả năng này. Cậu sụp đổ gãi đầu, khó tin mà lẩm bẩm: “Năm nay mình sẽ chết ư? Nhưng mình còn chưa nhận được giải Nam diễn viên xuất sắc nhất, còn chưa chứng minh được diễn xuất của mình với cả thế giới, còn chưa ai gọi mình là Túc Ảnh Đế, mình đã phải chết rồi sao?”

Lời này vừa thốt ra, ngay cả Túc Vi Thanh cũng im lặng.

Mặc dù vừa mới tỉnh lại không bao lâu, nhưng y đã nhanh chóng bổ sung kiến thức về những khái niệm cơ bản của thế giới này, đặc biệt là các thuật ngữ trong giới giải trí và danh lợi. Không ngờ rằng, ước mơ của chít trai lại to lớn và thiếu thực tế đến vậy.

Túc Ảnh Đế, đúng là biết mơ mộng mà. Không hổ là con cháu nhà Túc gia, có ước mơ là điều đáng quý lắm.

Vừa cảm thán xong, y liền thấy chít trai đã hớn hở chạy tới, hoàn toàn thay đổi thái độ phản nghịch ban nãy, nịnh nọt mà xoa vai rót nước cho y. Vừa hầu hạ vừa ra sức bày tỏ lòng trung thành: “Tổ gia gia, trước kia là con không đúng. Ngài nể tình con là huyết mạch duy nhất của ngài, đừng chấp nhặt với con nhé…”

Túc Vi Thanh nhìn hắn bằng ánh mắt nửa cười nửa không, thẳng thắn hỏi: “Muốn kéo dài mạng sống?”

Huyền Tôn gật đầu liên tục: “Con còn chưa thực hiện được ước mơ, sao có thể chết được? À không, con còn chưa trả hết nợ nữa! Tổ gia gia, ngài nên tha cho con một mạng, để con cố gắng kiếm tiền xây lăng mộ cho ngài chứ!”

Túc Vi Thanh nhàn nhạt đáp: “Hiện tại linh lực của ta chưa đủ, dù muốn thay đổi số mệnh đã định của con cũng lực bất tòng tâm.”

Sắc mặt chít trai lập tức xám ngoét. Xong đời rồi, ngay cả tổ gia gia cũng bó tay, vậy chẳng phải cậu chết chắc sao?

Túc Vi Thanh hơi dừng lại, rồi bổ sung: “Nhưng nếu con có thể tìm lại pháp khí tùy thân của ta – Ngọc Cốt Phiến, giúp ta khôi phục sáu phần thực lực, có lẽ vẫn có thể thử xem.”

Quay xe!

Nhìn thấy nụ cười mang ý trêu chọc trên khóe môi tổ gia gia, chít trai lập tức hiểu ra y đang cố ý trêu mình. Nhưng có cầu tất có cung, dù bình thường cậu có kiêu ngạo ngông cuồng thế nào, lúc này cũng chỉ có thể nuốt cơn giận vào bụng, nặn ra nụ cười gượng gạo: “Tổ gia gia, vậy con nên đi đâu để tìm lại Ngọc Cốt Phiến…”

Chưa dứt lời, Túc Vi Thanh đã đi thẳng ra ngoài.

Chít trai vội vã đuổi theo.

Túc Vi Thanh chỉ tay vào màn hình TV trong phòng khách. Trên màn hình lớn vừa hay dừng lại ở phần thưởng của mùa mới chương trình tạp kỹ Một Mặt Khách Chỉ Gia Đình Nhìn Thấy— chính là Ngọc Cốt Phiến mà cha của Túc Nhiên đã bán đi.

Túc Nhiên: “……” Chết tiệt, đúng là chờ sẵn cậu ở đây á!

Giờ trước mắt cậu chỉ còn hai lựa chọn: một là lăn đi tham gia chương trình tạp kỹ để lấy phần thưởng, hai là gom tiền mua lại Ngọc Cốt Phiến.

Túc Vi Thanh vỗ đầu cậu, lười biếng cười nói: “Chít trai, à không, Túc Ảnh Đế tương lai , con cứ từ từ suy nghĩ đi.” Dứt lời, y nhàn nhã đẩy cửa bước vào phòng ngủ phụ, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tổ gia gia đi một cách tiêu sái, lần này đến lượt Túc Nhiên mất ngủ.

Khi Túc Vi Thanh tỉnh dậy, đã là giữa trưa hôm sau.

Y ngồi dậy khỏi giường, thay bộ quần áo Bạch Tụng Âm đã chuẩn bị sẵn từ trước. Có lẽ là kích cỡ của chít trai, mặc vào hơi rộng một chút.

Trong tủ lạnh vẫn còn cola, Túc Vi Thanh mở nắp uống một ngụm, lập tức nhíu mày. Có chút đắng, hơi khác so với loại y uống tối qua, nhưng y vẫn bình thản uống cạn.

Nước ngọt không bị hỏng. Là cơ thể y đang thay đổi—cái giá phải trả cho việc tiêu hao linh lực đêm qua.

Tuy y có thể trường sinh, nhưng các chức năng cơ bản của cơ thể vẫn cần linh lực để duy trì. Linh lực trong cơ thể càng ít, ngũ quan của y sẽ thoái hóa càng nhanh. Nếu hoàn toàn mất hết linh lực, y sẽ không chết, mà sẽ biến thành một dạng tồn tại khác.

Dạng tồn tại đó, theo nghĩa rộng được gọi là “Thần.” Nhưng y thà gọi nó là một con quái vật bất lão bất tử, không có cảm xúc.

Túc Vi Thanh lười biếng ngồi trên ghế sô pha, tiện tay bật TV. Âm thanh ồn ào náo nhiệt vang lên từ màn hình, dù chỉ là mấy câu chuyện cẩu huyết vô nghĩa, nhưng y vẫn híp mắt đầy thích thú.

Y rất thích nhân gian khói lửa, và y không định trở thành thứ quái vật đó.

Vậy nên, y phải sớm lấy lại pháp khí của mình, còn phải tìm ra cách tăng cường tu vi trong thời đại linh khí cạn kiệt này.

Cạch—

Cửa lớn bị đẩy ra, Tiểu Bạch trợ lý thò đầu vào.

Túc Vi Thanh quay lại liếc nhìn cậu ta một cái, Bạch Tụng Âm theo phản xạ rụt đầu về, nhưng rất nhanh lại xách theo bữa sáng tiến vào.

“Tổ gia gia, con mua bánh bao hấp và sữa đậu nành cho ngài và Nhiên ca… Ủa? Nhiên ca đâu rồi?” Bạch Tụng Âm mở cửa phòng ngủ, nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả.

Túc Vi Thanh chẳng hề ngạc nhiên, y chống cằm, lười biếng cười nói: “Chắc chắn là chạy rồi.”

“Hả?” Nhìn vẻ mặt bình thản không chút lo lắng của y, Bạch Tụng Âm càng thêm khó hiểu.

Túc Vi Thanh thừa hiểu, hôm qua y ném ra một quả bom lớn như vậy, chít trai lúc đó chắc chắn hoảng sợ không nhẹ. Nhưng một đêm trôi qua đã đủ để nó suy tính đối sách—chẳng hạn như nghi ngờ độ chân thực trong lời nói của y, hoặc tìm kiếm lời khuyên từ người có thẩm quyền khác.

Nhưng y không hề sốt ruột.

Năm đó, khi vừa đến tuổi trưởng thành, y đã kế thừa chức vị Đại Tế Ti. Hậu bối ngang ngạnh hay trưởng lão lão luyện trong Túc thị chẳng ai là kẻ dễ đối phó, vậy mà y vẫn có thể giữ nguyên vẻ non nớt, chậm rãi thu phục từng người, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện quỳ trước mặt mình xưng “Đại Tế Ti.”

Khi đó, thiên hạ đại loạn, các thế lực khắp nơi tranh hùng, dòm ngó Túc thị như hổ rình mồi. Thế nhưng, Túc Vi Thanh vẫn có thể thản nhiên ứng phó, xoay vần thế cục, khuấy một vạc nước đục thành trời long đất lở.

Bây giờ chỉ phải dạy dỗ một tiểu bối của hai trăm năm sau, cần tốn công sức lắm sao?

So với Túc Nhiên đang tìm cách chống cự, thì cậu trợ lý Tiểu Bạch này lại khiến Túc Vi Thanh cảm thấy thú vị hơn. Y nhướng mày hỏi: “Ngay cả chủ của cậu cũng đã bỏ chạy, sao cậu còn chủ động đưa đầu đến cửa?”

Bạch Tụng Âm ngượng ngùng gãi đầu: “Biết ngài không phải ma quỷ rồi thì con cũng không còn sợ nữa. Hơn nữa…”

Cậu ta mặt dày ngồi xuống đối diện Túc Vi Thanh, đôi mắt sáng rực: “Có thể ngài không biết, nhưng sử sách của chúng cháu có ghi chép về ngài đấy! Chưa kể, Nhiên ca còn từng đích thân đóng một bộ phim tiểu sử về ngài nữa! Được gặp nhân vật lịch sử ngoài đời thật, cháu cảm thấy mình đúng là có tiền đồ lắm luôn!”

Túc Vi Thanh nhướn mày: “Sách viết gì về ta?”

“Hai trăm năm trước, sau khi U Quốc diệt vong, thiên hạ chiến loạn liên miên, dân chúng lầm than. Khi đó, Túc thị nhất tộc, dưới sự dẫn dắt của Đại Tế Ti Túc Thiều, đã xuất thế cứu giúp lê dân, đặc biệt là vùng phía nam Liên Bì Châu, ai ai cũng từng nhận ân huệ từ Túc thị.”

Túc Thiều, tự Vi Thanh. Nhưng rất ít người biết đến tên tự của y, trong chính sử, phần lớn đều chỉ nhắc đến cái tên “Túc Thiều.”

Túc Vi Thanh gật đầu, ra hiệu cho cậu ta nói tiếp.

Bạch Tụng Âm tiếp tục: “Sau đó, Đại Tế Ti chọn ra một minh chủ để phò trợ, bình định chiến loạn, thu phục hơn nửa giang sơn, kiến lập triều đại phong kiến cuối cùng trong cựu lịch, mang đến hai mươi năm hòa bình cho bách tính.”

“Chỉ hai mươi năm thôi sao?”

“Vậy là nhiều lắm rồi!” Bạch Tụng Âm phấn khích đáp: “Nếu không có hai mươi năm nghỉ ngơi dưỡng sức, tiếp xúc tư tưởng mới, thì sao có thể liên tục cải cách trong một trăm năm mươi năm tiếp theo, lật đổ đế chế, thiết lập nền dân chủ tân lịch chứ!”

Túc Vi Thanh nhìn cậu ta đầy suy tư. Tiểu trợ lý này tuy có hơi ngốc, nhưng đúng là một đứa trẻ hiền lành, giỏi chăm sóc người khác, có thể giữ lại bên cạnh.

“Ta vừa tỉnh lại, đối với thế giới này vẫn còn nhiều điều chưa hiểu. Nếu cậu đồng ý, ta muốn thuê cậu lo liệu chuyện ăn mặc sinh hoạt của ta.” Y đề nghị.

Bạch Tụng Âm đáp một cách hiển nhiên: “Cháu vốn là trợ lý của Nhiên ca, chăm sóc tổ gia gia thay anh ấy cũng là chuyện nên làm mà.”

Túc Vi Thanh gật đầu: “Vậy thì quyết định thế đi. Cậu tranh thủ đi mua cho ta một chiếc điện thoại mới, bảo công ty chi trả. À, nhớ nói họ tăng gấp đôi lương cho cậu.”

“Công ty… chắc không đồng ý đâu ạ?” Bạch Tụng Âm chần chừ, “Bây giờ Nhiên ca đang nợ công ty một khoản lớn, họ đã khóa thẻ của anh ấy từ lâu rồi. Trừ khi anh ấy chịu ký hợp đồng thu âm album, nếu không, họ sẽ không chi thêm cho anh ấy dù chỉ một xu.”

Túc Vi Thanh thản nhiên đáp: “Hắn sẽ chịu bỏ tiền thôi.”

“Hả?”

“Chỉ cần hắn muốn ép Túc Nhiên từ bỏ diễn xuất, ngoan ngoãn làm việc, thì chắc chắn sẽ chịu bỏ tiền.” Bởi vì, người duy nhất có thể bóp nát giấc mơ đóng phim rác của Túc Nhiên chính là y. Hơn nữa, thái độ phối hợp của người đại diện đã nói lên tất cả. Dù có phải là liều mạng thử một lần hay không, thì cứ thử xem sao.

Bạch Tụng Âm vô cùng kinh ngạc: “Tổ gia gia, Nhiên ca đã bỏ trốn rồi, sao ngài vẫn nghĩ mình có thể quản được anh ấy?”

“Tại sao không?” Túc Vi Thanh nhướng mày. Thấy cậu ta đầy vẻ hoài nghi, y bèn đổi chủ đề: “Cậu nghĩ, bây giờ Nhiên ca của cậu đang ở đâu?”

Bạch Tụng Âm suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chắc là đang trốn ở chỗ người duy nhất ủng hộ giấc mơ của anh ấy.” Cậu ta lấy điện thoại ra, mở công cụ tìm kiếm, nhập một cái tên rồi đưa cho y.

Giang Nhất Miên, nam, biên kịch nổi tiếng, tác phẩm tiêu biểu: Đại Tế Ti, hợp tác cùng đỉnh lưu idol Túc Nhiên tạo ra cú nổ truyền thông, giành về giải thưởng Cây Chổi Vàng của năm. Phía trên còn có một tấm ảnh, nhìn qua là một chàng trai thanh tú, nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính, trông như một tên hai ngố không biết âu lo.

Bạch Tụng Âm nói: “Tổ gia gia, chính là hắn đấy, tri kỷ của Nhiên ca. Hai người bọn họ cùng nhau đóng phim, cùng nhau mang tiếng xấu, còn tự cho rằng phim của mình không có vấn đề, chỉ là khán giả không có thẩm mỹ… Gần đây, hai người họ lại muốn hợp tác làm phim, chứng minh thực lực cho cả thế giới xem!”

Túc Vi Thanh nhìn bức ảnh hồi lâu, sau đó đặt xuống, khẽ lắc đầu rồi thở dài một hơi.

Bạch Tụng Âm bỗng cảm thấy căng thẳng. Đến cả tổ gia gia cũng thở dài, chẳng lẽ chuyện này khó giải quyết đến thế sao?

Nhưng ngay sau đó, cậu ta liền nghe thấy Túc Vi Thanh nhàn nhã nói: “Ban đầu ta còn tưởng việc thu phục tên tiểu tôn tử kia sẽ có chút thử thách, hóa ra lại nhạt nhẽo thế này.” Y phất tay áo, giọng đầy ý vị sâu xa: “Đừng lo, chỉ với cái mặt này của Giang Nhất Miên, cả đời này bọn họ đừng mong có cơ hội hợp tác làm phim nữa.”

Bạch Tụng Âm sửng sốt: “Tại sao ạ?”

Túc Vi Thanh nheo mắt, cười như không cười: “Bát tự của Giang Nhất Miên thuộc âm, mà bây giờ sắp đến tháng Bảy rồi. Trong tháng tới, ngày nào hắn cũng sẽ gặp ma.”

Bạch Tụng Âm: “…”

Cậu ta nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Con nhớ Nhiên ca sợ ma nhất trên đời.”

Túc Nhiên quả thật đã đi tìm tri kỷ của mình.

Trên thế gian này, chỉ có Giang Nhất Miên mới thấu hiểu giấc mơ của cậu, đồng cảm với nỗi đau của cậu.

Trước khi ra khỏi nhà, cậu gọi cho Giang Nhất Miên, hai người hẹn gặp tại một quán cà phê. Vừa mới ngồi xuống, Giang Nhất Miên đã lập tức đẩy một kịch bản đến trước mặt cậu.

“Đây là kịch bản mới mà tôi dốc cả một năm tâm huyết để viết ra, cậu xem thử đi.”

Túc Nhiên lật xem nội dung, theo từng phân cảnh, những mối tình hận của nhân vật chính lần lượt được hé mở. Ban đầu, cha mẹ nhân vật chính chết, sau đó đến huynh đệ, cuối cùng là vợ, rồi cả con cũng chết nốt. Một câu chuyện đầy bi kịch, đau đến tận tâm can.

Túc Nhiên đọc đến nhập thần, chìm đắm hoàn toàn vào câu chuyện. Đến khi đọc xong kết cục, cậu kích động vỗ bàn đánh rầm một cái: “Viết hay lắm! Nhất định tôi phải đóng vai nam chính!”

Giang Nhất Miên giơ ngón cái với hắn: “Tôi biết ngay mà, cậu hiểu tôi.”

“Tất nhiên rồi! Tác phẩm có chiều sâu, có nội hàm như thế này, nếu tôi không đóng thì còn là người nữa sao?” Túc Nhiên hào hứng bừng bừng, “Công ty có đồng ý hay không không quan trọng, không có tiền thì tôi tự kiếm! Bộ phim này nhất định phải quay…”

Còn chưa nói hết câu, chuông điện thoại đã reo lên.

Túc Nhiên nhíu mày nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia là Bạch Tụng Âm, giọng điệu ngập ngừng khuyên nhủ: “Nhiên ca, anh mau quay về đi, thật đấy, đừng gặp Giang Nhất Miên nữa. Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh mà ở bên cậu ta sẽ gặp chuyện đó! Chỉ có tổ gia gia mới bảo vệ được anh.”

“Thế thì tôi cứ chờ xem tai họa gì ập xuống.” Túc Nhiên lạnh lùng cúp máy.

Giang Nhất Miên thắc mắc nhìn hắn: “Xảy ra chuyện gì à?”

Túc Nhiên do dự một chút, rồi lược bớt phần huyền huyễn, chỉ kể sơ qua chuyện mình đang nợ tổ gia gia rất nhiều tiền, giờ đang bị đống nợ đè đầu.

Giang Nhất Miên lập tức nắm ngay điểm quan trọng: “Tổ gia gia cậu bao nhiêu tuổi rồi? Sức khỏe thế nào?”

Túc Nhiên: “Rất khỏe, một mình đánh mười người như chơi.”

Giang Nhất Miên đập hai tay xuống bàn, hớn hở phán: “Vậy thì còn lo gì nữa! Dù sao tổ gia gia cậu cũng chưa chết ngay được, tất nhiên giấc mơ của chúng ta mới là quan trọng nhất!”

Túc Nhiên: “...Hình như, nghe cũng có lý?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play