Tòa nhà Ngân Hà – Trụ sở chính công ty giải trí Diễm Diệc

Cánh cửa phòng tổng tài bị đẩy ra thô bạo.

Thanh niên bước vào với vẻ mặt đen kịt, ném mạnh bản kế hoạch lịch trình lên bàn:

"Tôi đã nói rồi, trong nửa năm tới tôi sẽ vào đoàn quay phim. Anh có sắp xếp bao nhiêu kế hoạch ra album cũng vô ích. Không thu âm nghĩa là không thu âm."

Người nói chính là Túc Nhiên – idol lưu lượng top đầu, cũng là cái tên hot nhất trong giới giải trí. Cậu mặc áo thun đen đơn giản khoác ngoài bằng áo trắng, xương quai xanh thon dài vắt ngang một sợi dây chuyền bạc. Khuôn mặt điển trai mang theo vẻ bất kham, dù không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cũng toát ra sự sắc bén trời sinh.

Tính khí tệ hại của Túc Nhiên là chuyện ai cũng biết trong giới giải trí. Cậu không nể mặt tiền bối, đến cả bàn làm việc của ông chủ cũng nói đập là đập.

Đáng tiếc, vị tổng tài ngồi trên ghế lại chẳng tỏ vẻ khó chịu chút nào. Hắn mỉm cười nhìn Túc Nhiên:

"Chẳng phải đã nói đợi khi nào cậu tẩy trắng hết phốt rồi mới đi đóng phim sao? Cậu xem lại đi, bây giờ đã gột sạch được cái nào chưa?"

Nói rồi, hắn lấy ra một tờ giấy, chậm rãi đọc:

"Độc miệng, EQ thấp, không biết nhìn sắc mặt người khác, diễn xuất tệ, kiêu ngạo, phân biệt đối xử với thành viên cùng nhóm…"

Còn chưa đọc xong, tờ A4 đã bị nhân vật chính giật lấy, xé tan thành từng mảnh.

"Những thứ khác bỏ qua không nói, bảo tôi kiêu ngạo, phân biệt đối xử?"

Túc Nhiên chỉ vào bức ảnh chụp chung của nhóm nhạc treo trên tường, lớn tiếng quát:

"Bảy người, sáu thằng vô dụng, năm đứa hát chênh phô, bốn đứa chây lười, có thằng mắc chứng sợ xã giao, còn có thằng lại mắc hội chứng xã giao cấp độ max. Một mình tôi gồng gánh cả nhóm, nói tôi là 'bà mẹ' của cả bầy cũng không quá đáng đúng không?!"

Càng nghĩ càng tức, cậu vỗ mạnh xuống bàn:

"Nói cho anh biết, ông đây không hầu nữa!"

Đối mặt với cơn thịnh nộ cùng màn mắng chửi bạt mạng, tổng tài chỉ nhún vai đầy thờ ơ:

"Vậy thì huỷ hợp đồng đi. Nhưng… cậu có tiền bồi thường hợp đồng không?"

Nói rồi hắn tiếc nuối lắc đầu, cười híp mắt:

"Phí vi phạm hợp đồng ba trăm bảy mươi triệu. Idol lưu lượng của tôi, cậu có tiền không? Nếu tôi đoán không lầm thì số dư tài khoản của cậu còn chưa đến năm con số đâu nhỉ?"

Mẹ kiếp!

"Anh cứ chờ đó!"

Túc Nhiên giơ ngón giữa, hùng hổ rời đi.

"Rầm!"

Cánh cửa văn phòng bị đóng sầm một cách tàn nhẫn.

Túc Nhiên giận đùng đùng bước ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ngay trước cửa xếp hàng ngay ngắn sáu gã đẹp trai với sáu phong cách khác nhau, ai nấy đều vô tội nhìn cậu.

Sắc mặt Túc Nhiên lập tức đen hơn.

Thành viên mắc hội chứng siêu xã giao hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt khó ở của cậu, nhào tới túm lấy tay cậu, tha thiết giữ lại:

"Tôi đồng ý gọi cậu là mẹ nam! Mẹ đừng đi, cứu lấy con, cứu lấy con với!"

Những người còn lại lập tức hùa theo:

"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

"Mẹ Nhiên đừng đi mà!"

"——CÚT HẾT ĐI!!!"

Túc Nhiên gào lên một câu chửi, nổi cả da gà, tức giận đùng đùng lao ra ngoài.

Những người xung quanh hóng chuyện sợ đến mức vội vàng né tránh nhường đường.

Chỉ có trợ lý Bạch Tụng Âm cuống quýt chạy theo, vừa đi vừa lo lắng hỏi:

"Anh Nhiên, anh Nhiên, chuyện gì thế? Không lẽ anh định giải ước thật à?"

Túc Nhiên chân dài, trợ lý đuổi theo vất vả. Mãi mới bám kịp đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, thì người phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cậu. Áp lực mạnh mẽ khiến Bạch Tụng Âm lập tức chột dạ.

Cậu đẩy gọng kính đen, lắp bắp giải thích:

"Em… em không có ý đó đâu, anh Nhiên! Em là đàn em của anh, đương nhiên luôn đứng về phía anh mà! Cũng rất hiểu sự kiên trì của anh với giấc mơ nữa! Nhưng mà… giờ chúng ta thật sự có tiền giải ước sao?"

"Ở lại tiếp tục làm mẹ nam chắc?"

Sắc mặt Túc Nhiên đen thui, hừ lạnh một tiếng:

"Lên xe, tôi dẫn cậu đi kiếm tiền."

Bạch Tụng Âm: !!! Chẳng lẽ tình thế đảo ngược rồi sao?!

Chiếc xe lao vun vút trên đường cao tốc.

Trợ lý ngồi ghế phụ vẫn còn thấp thỏm lo âu, cẩn thận quan sát sắc mặt của Túc Nhiên, dè dặt dò hỏi:

"Anh Nhiên, chúng ta đang đi đâu để kiếm tiền vậy?"

Túc Nhiên tập trung lái xe, giọng điềm nhiên đáp lại sự nghi hoặc của trợ lý:

"Dựa vào cha mẹ. Khi còn sống, bố tôi từng nói, nếu một ngày nào đó tôi lâm vào đường cùng, vẫn có thể chọn đi theo con đường năm xưa của ông."

"——Đậu má!"

Bạch Tụng Âm bị lượng thông tin trong câu nói này đánh úp đến choáng váng.

Con đường năm xưa?

Chẳng lẽ anh Nhiên thật ra là một cậu ấm nhà giàu, bây giờ không muốn làm việc nữa nên chuẩn bị về thừa kế gia nghiệp?!

Túc Nhiên xoay vô-lăng, điều khiển xe rẽ vào con đường uốn lượn quanh dãy núi hùng vĩ.

Nhìn đỉnh núi sừng sững phía xa, ánh mắt cậu thoáng hiện lên chút cảm xúc phức tạp.

"Đây là núi Lâm Nhai. Người nhà họ Túc có thể tự do ra vào nơi này."

CPU trong đầu Bạch Tụng Âm gần như bốc khói:

"Còn… còn có đặc quyền nữa sao?"

Túc Nhiên: "Nói một cách nghiêm túc, nếu truy ngược lên vài trăm năm trước, nhà tôi có thể coi là một gia tộc ẩn thế. Nghe nói tổ tiên tôi là đại tế ti của tộc, sở hữu năng lực giao tiếp giữa âm dương, địa vị tôn quý, được muôn dân kính sợ. Sau khi mất, khắp nơi có người tự nguyện lập miếu thờ phụng, cho đến tận bây giờ vẫn còn lưu truyền truyền thuyết về ông."

Bạch Tụng Âm lộ rõ vẻ kính nể:

"Cái này tôi biết, tôi biết! Danh hiệu đại tế ti tôi có nghe qua! Tổ tiên anh Nhiên đúng là danh môn vọng tộc mà…!"

Chẳng bao lâu sau, xe chạy qua đường cao tốc, vòng qua đường quê nhỏ hẹp, vị trí càng lúc càng hẻo lánh. Cuối cùng, nó dừng lại bên cạnh một tấm biển có dòng chữ "Khu thắng cảnh núi Lâm Nhai đang thi công, vui lòng đi đường vòng."

Bạch Tụng Âm ngơ ngác nhìn Túc Nhiên: "Anh Nhiên, hình như phía trước không cho vào đâu."

Túc Nhiên thản nhiên bước xuống xe: "Chúng ta đến nơi rồi. Phía trước chính là từ đường nhà tôi, tôi biết lối vào, đi thôi, tôi dẫn cậu vào trong."

Bạch Tụng Âm: "??? Đậu má!!!!"

Cậu ta lập tức rút điện thoại ra, tra baidu: "Bán đồ tổ tiên để lại có vi phạm pháp luật không?"

"Anh Nhiên, tôi tra rồi! Nếu không phải là cổ vật, chúng ta có thể thừa kế hợp pháp!"

"Tất nhiên không phải cổ vật, chỉ là mấy món trang sức ngọc thạch bình thường thôi."

Túc Nhiên thô bạo túm lấy cậu kéo vào trong:

"Hơn nữa, khi ông nội tôi hiến tặng ngọn núi này, đã có thỏa thuận trước với chính phủ: núi thuộc về quốc gia, nhưng từ đường là tài sản của nhà tôi, được thừa kế hợp pháp. Sau này có đem ra thị trường bán cũng là hợp pháp. Nếu không thì cậu nghĩ tôi dám đến đây làm gì?"

Bên trong từ đường trên núi, không gian sâu hun hút, chật hẹp và tối tăm.

Không khí ẩm thấp bám chặt lấy cơ thể, tạo cảm giác như đang đứng trong bụng một loài sinh vật biển nào đó. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin trong tay Túc Nhiên miễn cưỡng giúp họ nhìn rõ đường đi. Một luồng gió lạnh lùa qua, Bạch Tụng Âm rùng mình, bất an quan sát xung quanh:

"Anh Nhiên… hay là mình quay về đi? Tôi nhớ trong phim anh từng đóng, nam chính chạy vào vùng núi hoang làm kinh động người chết, sau đó còn rước cả ma về nhà đấy. Lỡ đâu chuyện đó xảy ra thật với chúng ta thì sao…"

Cậu vừa nói vừa nổi da gà.

"Cậu nói xàm cái gì vậy?!" Túc Nhiên quay đầu lườm nguýt đồng đội heo của mình, sắc mặt hoàn toàn không có chút sợ hãi, giọng đầy khinh bỉ: "Cậu biết cái gì chứ? Đây là nơi thờ cúng tổ tiên, nếu thực sự có ma, chắc chắn cũng là để phù hộ tôi. Đừng lắm lời nữa, theo tôi mau lên."

Nói xong, cậu đi trước dẫn đường.

Nhìn thấy cậu bình tĩnh như thế, tâm trạng căng thẳng của Bạch Tụng Âm cũng dần ổn định. Cậu ta khâm phục bám theo, cảm thán:

"C-cũng đúng… Anh Nhiên gan thật đấy. Tôi nhớ hồi trước đóng cảnh kinh dị cũng vậy mà, đạo diễn dẫn cả đoàn phim giả ma dọa anh, anh cũng chỉ mặt không cảm xúc đi ngang qua luôn!"

Túc Nhiên hừ một tiếng, giọng đầy khinh bỉ: "Ấu trĩ."

Trợ lý không hề chú ý rằng khi đi phía trước, ngón tay cầm đèn pin của Túc Nhiên đang siết chặt đến trắng bệch, khuôn mặt khẽ co giật.

Bảo là cậu không phản ứng ư? Nói thật đi! Khi đó cậu sợ đến đơ cả mặt thì có!

Lỡ đâu trong từ đường thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ… Không không không, làm ơn đừng tự dọa bản thân! Dù gì đây cũng là nơi ở của tổ tiên nhà mình, hơn nữa mình còn mang theo đồ cúng mà. Vì ước mơ, liều thôi!

Một tay Túc Nhiên nắm chặt đèn pin, tay còn lại khẽ nảy nảy cái ba lô, cảm giác lòng tự tin hơn hẳn.

Hai người tiếp tục đi tới.

Chẳng bao lâu sau, Bạch Tụng Âm lại không nhịn được mà lẩm bẩm: "Anh Nhiên, sao từ đường lớn như vậy mà đến một ngọn đèn dầu cũng không có?"

"…Bị cụ cố của tôi bán mất rồi."

Túc Nhiên hơi ngừng lại hai giây đầy đáng ngờ, rồi dứt khoát lảng sang chuyện khác, mất kiên nhẫn thúc giục: "Đi nhanh lên, phía trước là chính từ rồi!"

Bạch Tụng Âm tinh thần phấn chấn hẳn, háo hức nhìn quanh.

Khi ánh mắt rơi xuống cánh cửa uy nghiêm của chính từ, cậu lại không nhịn được mà thắc mắc: "Sao trên cửa lớn có hai cái lỗ đen ngòm vậy? Có ý nghĩa gì không?"

"Trước đây có hai viên Đông châu quý hiếm, nhưng bị ông nội tôi bán rồi."

Giọng điệu Túc Nhiên đầy phiền muộn: "Đừng có hỏi nữa, tôi nói luôn cho cậu biết, trước đây trên quan tài còn có một cây quạt xương ngọc, nhưng cũng bị ba tôi bán mất rồi!"

Bạch Tụng Âm ngẩn người: "…"

Ban đầu cứ tưởng chỉ mỗi Túc Nhiên là thiên tài mặt dày vô liêm sỉ, ai ngờ "nghệ năng gặm cỏ tổ tiên" hóa ra là truyền thống gia tộc nhà này?! Đây chính là phương pháp làm giàu bằng cách thừa kế di sản của tổ tiên sao?!

Trong bóng tối, có người hỏi một câu:

"Vậy cậu định lấy thứ gì mang ra ngoài đây?"

Túc Nhiên vốn đang bực bội, hoàn toàn không nghĩ ngợi, buột miệng đáp: "Lật nắp quan tài lên xem, có gì lấy nấy chứ sao…"

Vừa dứt lời, cậu lập tức nhận ra có gì đó không đúng, vội vung đèn pin lên soi về phía trước—

Thẳng vào quan tài trong chính từ.

Nắp quan tài rơi xuống đất, để lộ bên trong tối đen như mực.

Một người ngồi thẳng trong quan tài, thân khoác bạch bào thêu đầy những phù văn phức tạp và thần bí. Nửa trên gương mặt bị che bởi một chiếc mặt nạ vàng, viên bảo thạch đỏ như máu trên trán mặt nạ lóe lên thứ ánh sáng quỷ dị.

Đôi mắt mịt mờ của y giờ đây đang dõi thẳng vào cậu.

Y rất đẹp—một vẻ đẹp ma mị và u ám, nhưng trong tình cảnh này, chẳng ai có tâm trí mà thưởng thức cái đẹp đó cả.

Bạch Tụng Âm theo ánh mắt của Túc Nhiên nhìn qua, lập tức cảm giác toàn thân dựng đứng từng cọng lông tơ. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng "A—!" thảm thiết.

Hoảng hồn ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy vị "gan dạ trầm tĩnh", "chưa từng sợ ma" nhà cậu đã lao vút ra ngoài với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.

Bạch Tụng Âm: !!!

"Anh Nhiên đợi em với!!"

Tiếc là hai người mới chạy được mấy bước thì chân bỗng mềm nhũn, đồng loạt ngã sấp xuống đất.

Trong quan tài vang lên tiếng cộp cộp cộp, tựa như có thứ gì đó đang trèo ra. Âm thanh ấy khiến da đầu tê dại, rét buốt đến tận tim gan.

Cả hai hoảng loạn bò lăn trên mặt đất.

Túc Nhiên sợ phát điên, vừa dùng cả tay lẫn chân mà bò ra ngoài, vừa lảm nhảm trong vô thức: "Tổ tông tha mạng aaaaa!!! Con thề đây là lần đầu tiên con đến, sau này cũng không dám nữa đâu! Đồ tùy táng bị lấy đi trước đây toàn là do ba con, ông nội con, cố nội con làm hết, tổ tông ngài đi tìm bọn họ tính sổ đi, tha cho con một mạng với—!!!"

Cộp—

Một đôi chân xuất hiện trước mặt cậu.

Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, nhàn nhạt hỏi: "Vừa nãy nói hăng say lắm mà? Sao không kể tiếp đi, kể xem các người mấy đời nay đã phát tài nhờ 'gặm cỏ tổ tiên' như thế nào?"

Túc Nhiên hoảng quá, bật người lao lên phía trước, đầu đập thẳng vào vật cứng. Trước mắt tối sầm—cậu ngất luôn.

Trong góc từ đường Túc gia, hai kẻ đến cúng bái giờ đây đang bất tỉnh, nằm chồng lên nhau. Người mặc bạch bào thêu kim văn lạnh lùng đứng nhìn hai kẻ nhát gan dưới chân, ánh mắt chẳng gợn một tia cảm xúc.

Chỉ thoáng dừng lại giây lát, y liền nhấc chân bước qua.

Trên bàn thờ là từng tấm bài vị xếp ngay ngắn, ghi khắc danh hiệu của các đời tổ tiên. Y tùy tiện cầm lên một tấm, không hề có chút kính cẩn mà lật qua lật lại như đang xem đồ chơi.

Trên mặt bài vị khắc rõ: Túc thị đời thứ sáu, Đại Tế Ti Túc Vi Thanh.

Đó chính là tên y.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng nét chữ, ánh mắt Túc Vi Thanh thoáng chút mơ hồ.

Ý thức của y chậm rãi trôi về những năm tháng xa xưa.

Tộc Túc thị là một gia tộc ẩn thế, huyết mạch đặc thù. Một khi thức tỉnh sẽ sở hữu năng lực giao tiếp với âm dương, được xưng tụng là Đại Tế Ti.

Ngày y trưởng thành cũng chính là ngày kế nhiệm vị trí ấy. Vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó, dung nhan y vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc đó—bất lão, bất tử, thần hồn bất diệt.

Khác với các tộc nhân Túc thị sùng bái khổ hạnh, y yêu thích những nơi phồn hoa rực rỡ, thích mỹ thực, thích hơi thở nhộn nhịp của nhân gian, lại càng thích hơn những thứ vàng óng ánh, lấp lánh như kim ngân châu báu.

Vậy nên, y đã dẫn dắt Túc thị bước ra thế tục.

Trong suốt hơn mười năm y tại vị, danh xưng Túc thị vang dội khắp thiên hạ, danh vọng hiển hách.

Mãi đến sau này, một sự kiện đã xảy ra, buộc y phải chìm vào giấc ngủ dài.

Trước khi chìm vào hắc ám, y đã tự mình giám sát từng công đoạn dựng nên nơi an nghỉ này.

Trên từng viên minh châu, từng phiến mã não, từng linh khí bảo thạch ở đây… tất cả đều là những vật y yêu quý nhất.

Y đã tự tay sắp xếp đường lui cho Túc thị, nghĩ rằng chờ đến ngày bản thân tỉnh lại, thế gian này chắc hẳn đã là một thời đại thái bình thịnh thế.

Hậu nhân của Túc thị, sau trăm năm tích lũy, ắt hẳn đã dùng vô số trân bảo lấp đầy nơi an nghỉ của y, thành kính nghênh đón y trở về.

Mang theo tâm trạng hân hoan ấy, Túc Vi Thanh chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong những giấc mộng, thỉnh thoảng y lại nghe được thanh âm cúng bái của đời sau—

“Phụ thân, con đến bái tế ngài đây! Chúng con đã sửa lại nơi này thành từ đường của gia tộc. Còn có một chuyện, con vẫn luôn ôm ấp một giấc mơ từ thuở thiếu niên, nhưng để thực hiện được thì cần một khoản tiền lớn, vậy nên… con tạm mượn cây nến ngọc trước cửa của ngài nhé! Đương nhiên, con đã ghi giấy nợ rồi, chờ sau này phát đạt sẽ trả lại cho ngài!”

“Gia gia, cháu đến bái tế ngài đây! Cháu sinh ra chưa từng được diện kiến ông, chắc hẳn ngài ở dưới suối vàng cũng tiếc nuối lắm nhỉ? Không sao, cháu tự lấy một món quà gặp mặt là được! Ngài yên tâm, giấy nợ cháu đã đóng dấu tay  rồi, đợi sau này có tiền cháu sẽ hoàn lại cho ngài!”

“Tằng tổ phụ, chắt trai đến bái tế ngài đây! Cây quạt ngọc trên quan tài của ngài, cháu xin mạn phép lấy đi. Giấy nợ cũng đã đóng dấu công chứng đầy đủ! Nếu sau này cháu không phát đạt thì cũng không sao, ngài cứ yên tâm, con trai cháu nhất định có tiền đồ! Đến khi Túc Nhiên trưởng thành, cháu sẽ để nó trả lại toàn bộ số nợ ba đời nhà mình luôn!”

Lúc này, Túc Vi Thanh cúi đầu, liền trông thấy trên bàn thờ có một tờ giấy đặc biệt.

Phía trên chi chít những nội dung vay nợ, cuối cùng còn có ba dấu tay đỏ thẫm, từ cũ đến mới, được in ngay ngắn dưới phần ký tên.

Bằng chứng sáng choang, chỉ rõ từng món bồi táng đã đi đâu.

Y hít sâu một hơi.

Bỗng dưng cảm thấy… nếu biết trước thế này, năm xưa cho diệt tộc luôn có khi lại tốt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play