Ánh nắng buổi chiều luôn làm người ta mệt mỏi và buồn ngủ, tiếng ve sầu ríu rít không ngừng trên cây.
Việc đầu tiên Tân Nguyệt làm khi về đến nhà là mở vòi nước rửa mặt. Vòi nước nhà cô nối liền với giếng nước, lạnh buốt vào xương. Nước mát lạnh tạt vào mặt cô, hơi nóng lập tức tan biến gần hết.
Cô cởi chiếc mũ ướt ra, ném sang một bên, xắn tay áo lên xả nước thêm một lát rồi mới vác một sọt cỏ cho lợn vào chuồng lợn.
Nhà cô nuôi ba con lợn, hai ngày là chúng ăn hết một sọt cỏ. Chỉ cần là ngày nghỉ, hầu như đều là cô đi cắt cỏ cho lợn ăn, bố cô quá lười biếng, thường xuyên để lợn đói đến mức phải tự bới thức ăn trong chuồng.
Dù lợn này nuôi để làm thịt, nhưng Tân Nguyệt vẫn không đành lòng để chúng chịu đói. Hơn nữa, khi chúng đói bụng, chúng không chỉ phá chuồng kêu ầm ĩ mà còn kêu liên tục, tiếng kêu chói tai và nhức nhối, cô không chịu nổi âm thanh đó.
Cho lợn ăn xong, Tân Nguyệt thấy còn sớm. Ban đầu cô định đọc sách một lúc, nhưng trên người ra nhiều mồ hôi quá, dính nhớp nháp, nên cô quyết định đi tắm rửa trước, tiện thể gội đầu luôn.
Cô biết hôm nay mình vẫn sẽ đổ mồ hôi, tối phải tắm lại lần nữa, nên không mặc đồ ngủ mà mặc áo phông và quần đùi rộng thùng thình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT