Ngọn lửa buôn chuyện của Trương Khải Hàng lại bùng lên, phấn khích quá ngồi không yên lại nhỏ giọng lên tiếng: "Lão đại, Mạnh Uyển Yên đang nhìn anh kìa."

Lông mày Lục Nghiên Thanh hơi nhíu lại, bàn tay đặt trên đầu gối từ từ nắm chặt lại.

Âm cuối của cô gái hơi giương cao, đáy mắt trong suốt có ý khiêu khích như có như không, môi hồng của cô khẽ mở, giọng nói lười biếng, "Đội trưởng Lục, chuyện hôm nay cảm ơn anh nhé, tôi mời anh một ly?"

Dứt lời, nụ cười trên mặt của đạo diễn Lưu đã không nhịn được rồi, vừa nãy mọi người đều nghe thấy lời của đội trưởng Lục, đám chiến sĩ này không uống một giọt rượu nào.  

Lục Nghiên Thanh không nói chuyện, ánh mắt khóa chặt cô, đôi mắt trầm buồn kiềm chế, ở dưới bàn, Trương Khải Hàng vẫn còn kiên trì dùng chân đá anh không ngừng.

Thấy anh không có phản ứng gì, Mạnh Uyển Yên cong môi cười lạnh, cầm ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, chiếc cổ thon dài kéo ra thành đường cong mềm mại xinh đẹp, làn da dưới ánh đèn mỏng như sứ, trắng như men, ánh sáng lập lòe trên người cô trông cực kì giống yêu tinh trong đêm đen.

Danh hiệu người đẹp số một của làng giải trí quả nhiên không phải là giả, mà đội trưởng Lục được nữ thần mời rượu lại có thể bình tĩnh như thế, Trương Khải Hàng và các anh em khác đều đang bội phục trong lòng, đội trưởng của bọn họ thật có khí phách.

Lục Nghiên Thanh vẫn không nhúc nhích, Mạnh Uyển Yên liên tiếp rót hai ly vào bụng, lúc uống đến ly thứ ba, người đàn ông ở đối diện đột nhiên đứng lên, cầm ly rượu trắng ở bên cạnh qua, đôi mắt đen kịt bình tĩnh nhìn cô chăm chú, sau đó há miệng, uống cạn.

Hai người giống như đang âm thầm so cao thấp, lại giống như sự thỏa hiệp của Lục Nghiên Thanh.

Tất cả mọi người đều im lặng, cứ cảm thấy không khí giữa hai người có gì đó không ổn, có người vội vàng chạy ra hòa giải, "Uyển Yên và đội trưởng Lục là đô mạnh thật sự nha."

Mặt Mạnh Uyển Yên không có biểu cảm gì đặt ly rượu xuống, xoay người liền đi, Hạ Tiểu Huyên vội vàng chạy theo đỡ cô.

Rượu vào cổ họng, Mạnh Uyển Yên cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều như thiêu đốt nhưng trong lòng lại có một tảng băng.

Lục Nghiên Thanh vừa ngồi xuống thì Trương Khải Hàng ở bên cạnh đã không nhịn được, "Lão đại, uống rượu với nữ thần có cảm giác gì?"

Cảm giác gì?

Trái tim trong lồng ngực giống như bị gió lạnh rét thấu xương chiếm ngự, lạnh như dao cắt.

Rời bàn ăn, Uyển Yên trực tiếp đi vào toilet, vừa nãy uống hăng quá nên dạ dày cô chịu không nổi, lần này đều nôn hết ra.

Tiểu Huyên ở bên ngoài chờ đợi không yên tâm, lúc đi vào lần nữa thì thấy cô gái mặt trắng như tờ giấy, ỉu xìu, giống như chỉ cần gió thổi qua thì sẽ ngã.

Hai người cùng nhau đi ra, đúng lúc nghe thấy tiếng nói chuyện của Triệu Chỉ Huyên và người khác.

"Vừa nãy Mạnh Uyển Yên có ý gì, không phải là cô ta nhìn trúng đội trưởng Lục rồi chứ?"

"Cô ta ấy à, đoán chừng gặp đàn ông là muốn lên giường thôi, nhưng mà đội trưởng Lục đó đẹp trai ghê, hormone bùng nổ, rất nam tính!"

"Không ngờ những chiến sĩ đó ngoại trừ vóc người đẹp, giá trị nhan sắc lại còn cao, ném vào làng giải trí cũng có thể đấu đấy."

"Mấy cô không nghĩ thử xem? Vóc người đó không phải mấy anh đẹp trai trong giới giải trí có thể so được đâu."

Chủ đề của mấy cô gái thảo luận rất thầm kín, nghe được sự ‘tự thẩm’ của họ, khuôn mặt của Mạnh Uyển Yên càng trầm hơn, như có một ngọn lửa trực tiếp đốt cháy trái tim.

Cô ném khăn giấy vào thùng rác, đi ra khỏi toilet liền chặn các cô gái lại, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.

Vừa nhìn thấy Mạnh Uyển Yên, tiếng cười nói vừa nãy im bặt, ngoại trừ Triệu Chỉ Huyên, những cô gái khác nhìn thấy cô thì nhao nhao đi đường vòng.

Khóe môi Mạnh Uyển Yên khẽ nhếch lên, ánh mắt rơi vào trên mặt của Triệu Chỉ Huyên nhưng ánh mắt đó lại không có chút độ ấm nào, "Nghe nói, cô muốn ngủ với đội trưởng Lục kia?"

Nhìn thấy khuôn mặt âm hồn không tan kia, Triệu Chỉ Huyên hận đến cắn răng, không cam lòng yếu thế: "Phải thì sao?"

Hai người phụ nữ không ai nhường ai, Lục Nghiên Thanh đang cầm thuốc trị bầm tím lên lầu nhưng lại dừng ở đầu cầu thang, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về bóng dáng mảnh khảnh kia. 

Mạnh Uyển Yên từng bước ép sát đến, trực tiếp ép đến góc tường, cười mỉa mai lại khiêu khích: "Anh ta ấy à, trên giường nhanh như một cơn lốc, một lần năm giây đồng hồ."

Khóe môi Lục Nghiên Thanh mím chặt, trên mặt không có biểu cảm gì.

Dáng vẻ của cô gái vừa lười biếng vừa khinh thường nhìn cô ta kia, môi hồng khẽ nhếch lên, "Rất xứng với cô."

Hai câu không nhanh không chậm mà truyền đến, rơi vào tai không sót một chữ nào.

Mạnh Uyển Yên thản nhiên nói, đuôi mắt dài mảnh cong lên giống như đang cười nhưng lại đầy khiêu khích. 

Triệu Chỉ Huyên nghe xong vẻ mặt thay đổi, toàn thân đều đang run rẩy, cô ta nắm chặt tay, kiềm chế bản thân không được động thủ, sau đó cô ta chế nhạo, "Nói như thể là cô thử rồi vậy."

Độ cong nơi khóe môi của Mạnh Uyển Yên đang nhếch lên càng sâu hơn, khẽ nhướng đuôi lông mày, mang theo quyến rũ như có như không: "Cô Triệu không phải là người từng trải lắm sao, cái này mà nhìn không ra à?"

Một câu nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy làm cho Triệu Chỉ Huyên mất hết giá trị.

Triệu Chỉ Huyên cắn môi, mở to mắt kinh ngạc nhìn Mạnh Uyển Yên, dường như tức đến mức sắp nhe nanh vuốt móng muốn nhào tới, "Mạnh Uyển Yên! Cái con đĩ này!"

Tiểu Huyên chặn ở trước mặt cô, Mạnh Uyển Yên nhanh chóng lùi về phía sau, phía sau lưng bỗng nhiên đụng phải lồng ngực dày rộng rắn chắc, cô còn chưa quay đầu thì đã lọt vào trong ngực ấm áp của người đàn ông.

Người phía sau vững vàng siết chặt eo cô, lòng bàn tay cách một lớp áo phông mỏng, xúc cảm thiêu đốt da thịt khiến cô không thể xem nhẹ.

Hơi thở lạnh lẽo quen thuộc ập tới, mạnh mẽ mà nguy hiểm, trái tim Uyển Yên đập điên cuồng, mắt thấy bàn tay của Triệu Chỉ Huyên đã vung qua, một giây sau liền bị người đàn ông nắm chặt lấy cánh tay, lập tức hất ra.

Sức lực của phụ nữ chỉ bằng một phần mười sức của đàn ông, Triệu Chỉ Huyên bị hất không kịp đề phòng, chỉ kịp bám vào vách tường mới không bị ngã xuống đất. 

Ánh mắt Triệu Chỉ Huyên quét qua hai người, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và u ám của người đàn ông, trái tim cô ta run lên, vừa nãy tư thế anh cầm chặt cổ tay của cô ta, dừng như chỉ cần dùng sức thì có thể bẻ gãy cánh tay của cô.

Ánh mắt Triệu Chỉ Huyên thù hận trừng mắt nhìn Mạnh Uyển Yên, sau đó mang theo trợ lý bước nhanh rời đi.

Uyển Yên biết người phía sau là ai, trong lúc giãy giụa rơi vào trong đôi mắt đen lặng như vực sâu.

Toàn thân cô cứng đờ, sau khi phản ứng lại thì vươn tay đánh anh, nhéo anh, thậm chí còn hung hăng giẫm lên chân anh, lỗ tai cũng đỏ bừng: "Anh ôm đủ chưa!"

Lục Nghiên Thanh mím môi, mây đen giữa hai đầu lông mày biến mất, từ từ buông tay ra, cô gái ở trước mắt nhanh chóng xoay người, đẩy mạnh anh ra.

"Đồ điên!"

Khuôn mặt của Uyển Yên trắng bệch không còn chút máu, có lẽ là bị anh chọc tức, trên đôi má nhuộm lên một tầng xinh đẹp, ngực có chút phập phồng bởi vì hô hấp không thông.

Anh rũ mắt, đôi mắt đen kịt chăm chú nhìn cô, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, đôi mắt khô khốc, hốc mắt cũng đỏ lên.

Người đàn ông cứ như thế mà nghiêng người xuống, lòng bàn tay ấm áp dễ dàng chế trụ cổ tay của cô chống lên tường, thân thể cao lớn như bức tường vây cô ở chính giữa, hơi thở sắc lạnh bao quanh cô.  

Ở khoảng cách gần như thế, Lục Nghiên Thanh rũ mắt xuống, lông mi vừa đen vừa rậm phủ xuống, tầm mắt của anh bao trùm lấy cô khiến cho cô không thể lui được, cũng không thể trốn tránh.

Tiểu Huyên vừa nhìn thấy tư thế này, sớm đã chuồn mất.

Ánh mắt của người đàn ông lưu chuyển trên người cô không hề kiêng nể gì, cảm xúc giữa hai đầu lông mày ẩn nhẫn mà kiềm chế.

Không nghiên cứu sâu vào cảm xúc giấu trong đôi mắt anh, Mạnh Uyển Yên nắm chặt tay, không cam chịu yếu thế mà trừng mắt nhìn lại anh, khóe môi cong lên, giọng khinh thường: "Đội trưởng Lục đây muốn làm gì thế?"

Hô hấp của Lục Nghiên Thanh ngừng lại, ánh mắt mềm xuống một phần, trong cổ tràn ra âm thanh khàn khàn trầm thấp giống như phá vỡ sông băng, từ dưới biển sâu truyền đến.

"Yên Nhi."

Người đàn ông nghiêng người sấn tới, Uyển Yên thậm chí còn có thể nghe thấy được tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh, cùng với hai từ anh thốt ra, cọ vào làn da non mịn bên tai cô, từng chút từng chút gõ lên màng nhĩ của cô.

Uyển Yên quay đầu né tránh ánh mắt thâm trầm lưu luyến của anh, trái tim đều đang run rẩy.

Đuôi mắt khẽ nhếch lên, mê hoặc và quyến rũ: "Đội trưởng Lục sao lại gọi tôi như thế? Chúng ta rất thân sao?"

Lục Nghiên Thanh mím môi, trong đôi mắt đen như mực kia như có cảm xúc cuộn trào, anh nuốt xuống cổ họng khô khốc, xoay chuyển lời nói, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm: "Em biết rõ anh trên giường chỉ có năm giây, vậy mà còn không thân sao?"

Mạnh Uyển Yên bị anh làm cho nghẹn, mũi hừ lạnh, tiếp theo cong đầu gối phải lên, dùng sức húc về phía vị trí nào đó của người đàn ông.

Động tác của Lục Nghiên Thanh càng nhanh hơn, lòng bàn tay ấm áp đè lại ngăn cản, cô gái dường như dùng toàn bộ sức lực, đầu gối trong lòng bàn tay anh có chút đau.

Chiêu này là năm năm trước anh dạy cho cô.

Lục Nghiên Thanh rũ mắt xuống nhìn về phía chân phải bị thương, cuối cùng giống như thỏa hiệp lùi về sau một bước, buông tay ra, cho cô rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play