Đến nhà trọ mà đoàn làm phim cư trú, Lục Nghiên Thanh xuống xe trước, sau khi Mạnh Uyển Yên mở cửa xe thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng cương nghị của người đàn ông, con ngươi của anh đen kịt, luôn phủ một lớp bóng mờ, làn da vẫn trắng như trước, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua tầng tầng lớp lớp sóng nhiệt, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Sắc mặt Mạnh Uyển Yên trở nên lạnh lùng, nhìn thấy anh ngồi trở lại xe thế là những người khác của đoàn làm phim xuống xe trước, người đàn ông ở bên ngoài xe đứng thẳng, giống như một cây tùng xanh đang đón gió, toàn thân viết đầy câu 'người lạ chớ lại gần', nhưng lại không chịu nổi sự đẹp trai, hormone bùng nổ nên mọi người lần lượt xuống xe đều liếc trộm một cái liền có thể vui mừng nhảy nhót như chim sẻ rất lâu.
Mặt của Mạnh Uyển Yên không có biểu cảm gì ngồi trở lại vị trí, vẫn không nhúc nhích giống như một tòa núi băng, Hạ Tiểu Huyên vội vã thu ánh mắt đang nhìn Lục Nghiên Thanh lại, giống như một chú thỏ nhảy xuống xe rồi lại xoay người đón Mạnh Uyển Yên, nhưng lại nghe người đàn ông phía sau nặng nề lên tiếng: "Cô đi trước đi, để tôi."
Hạ Tiểu Huyên nhìn chị Yên lại nhìn qua Lục Nghiên Thanh, nhớ đến mối quan hệ của hai người nên cô liền nhanh chóng gật gật đầu, sau đó chạy như bay rời khỏi.
Lục Nghiên Thanh tiến lên phía trước tiện thể nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái, làn da cô trắng nõn, trước đây anh chỉ cần dùng lực một chút thôi thì đã để lại dấu rồi.
Mạnh Uyển Yên âm thầm cắn răng, hốc mắt nóng lên, cực lực ổn định khống chế lại cảm xúc, rút tay ra khỏi lòng bàn tay nóng như bàn ủi của anh, giọng nói như phủ một lớp sương, "Không cần làm phiền đến anh, tôi có thể tự đi được."
Lục Nghiên Thanh rũ mắt nhìn vết thương trên mắt cá chân của cô, làm thinh như khối đá được điêu khắc, không để ý đến sự phản đối của Mạnh Uyển Yên, anh ôm cô xuống xe như ôm một đứa trẻ.
Chỉ trong hai giây ngắn ngủn, người trong ngực mảnh mai, vòng eo không đầy một nắm tay, tựa hồ anh chỉ cần dùng một chút sức thì có thể bẻ gãy.
Mạnh Uyển Yên lọt thỏm vào vòng tay anh, hoảng hốt thét lên, nắm chặt nắm tay, dùng hết mười phần sức để đánh anh, lồng ngực của Lục Nghiên Thanh vô cùng rắn chắc, thậm chí Mạnh Uyển Yên có thể cảm thấy cơ ngực nhô ra dưới bộ quân phục rằn ri sọc vằn.
"Anh điên à! Bỏ tôi xuống."
Mạnh Uyển Yên tức đến nỗi hai gò má đều ửng hồng lên, người đàn ông rũ mắt xuống, ánh mắt lạnh lùng và kiềm chế của anh chống lại tầm mắt của cô, giọng nói tràn ra từ trong cổ họng hơi khàn: "Em còn cần chân của mình nữa không?"
"Có phế thì cũng không cần anh lo!"
Lục Nghiên Thanh không nói gì, ôm ngang cô lên, sải bước đi vào cửa lớn nhà trọ, chịu đựng nắm đấm của cô gái, không rên một tiếng.
Người của đoàn phim nhìn thấy chiến sĩ cảnh sát vũ trang ôm Mạnh Uyển Yên thì đều kinh ngạc trong thoáng chốc, trong lòng âm thầm ngưỡng mộ, chân bị thương lại có được loại phúc lợi này.
Chờ đến khi hai chân của Mạnh Uyển Yên chạm đất, Tiểu Huyên mới vội vàng chạy tới, "Chị Uyển Yên, chị vẫn ổn chứ?"
Mạnh Uyển Yên tức bốc khói không nói nên lời, như thể một giây sau cô sẽ vung nắm đấm lên mặt của người đàn ông vậy.
Lục Nghiên Thanh nhìn cô một cái, tầm mắt chuyển sang Tiểu Huyên: "Đi về nhớ giúp cô ấy bôi thuốc đấy, đừng để miệng vết thương chạm nước."
Tiểu Huyên gật đầu như giã tỏi, người đàn ông mới xoay người đi tìm đạo diễn.
Mạnh Uyển Yên nhìn anh một cái cũng cảm thấy dư thừa, khuôn mặt sạch sẽ trắng như sứ sung huyết đỏ bừng bừng, trái tim trong lồng ngực cũng va đập dữ dội.
Tất cả những cảm xúc phức tạp trong lòng đang lắng đọng vào lúc này, sự chua xót nơi khoang mũi đều khiến cho bản thân Mạnh Uyển Yên cũng cảm thấy châm chọc.
Đã nhiều năm như vậy rồi, cô thật sự không tiến bộ một tí nào, càng ngày càng không có tiền đồ.
Người của cả đoàn phim tạm thời cư trú tại nhà trọ, nghe nói sự cố ngoài ý muốn vào buổi trưa là do một bình gas bị bỏ hoang tại địa điểm quay phim phát nổ, về phần tại sao có cả chiến sĩ cảnh sát vũ trang đến thì chưa rõ nguyên nhân.
Bởi vì không có người thương vong, nhiệm vụ quay chụp vẫn chưa hoàn thành nên đạo diễn Lưu đề nghị ê-kíp ngày mai vẫn quay lại trấn Chung Nam như cũ.
"Nếu như có vấn đề gì thì anh có thể phái mấy chiến sĩ để đi theo chúng tôi."
Đạo diễn Lưu thương lượng nhưng bị Lục Nghiên Thanh lý lẽ từ chối.
"Ngày mai sẽ có xe tới đón mọi người, toàn bộ đều phải rời khỏi."
Người đàn ông trước mặt sống lưng thẳng như cán bút, vẻ mặt lạnh lùng, mặt không chút cảm xúc, khi nói chuyện lại mang theo một khí thế áp bức, vô hình áp chế được người khác.
Đạo diễn Lưu bị uy hiếp, nhất thời không dám lên tiếng.
Đến tối, một số chiến sĩ cảnh sát vũ trang rời đi, chỉ để lại đội trưởng và một số chiến sĩ, muốn bảo đảm toàn bộ thành viên của đoàn phim đều an toàn rời khỏi.
Vì để cảm ơn sự cứu trợ của đội trưởng Lục và các chiến sĩ, đoàn phim đặc biệt chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, muốn cảm ơn bọn họ trước khi rời đi.
Một số chiến sĩ ở lại tuổi còn khá trẻ, thân thể cường tráng, đây là lần đầu tiên bọn họ ăn cơm chung với đoàn phim, trong những người ngồi xung quanh thì có mấy người bọn họ đã từng thấy trên TV.
Dường như chiến sĩ cảnh sát vũ trang trời sinh đã khiến cho người ta có một loại cảm giác kính sợ, hôm nay ngồi chung một bàn ăn cơm, mấy nghệ sĩ nữ đều không nhịn được quan sát, người nhận được sự quan tâm nhiều nhất chiến là đội trưởng Lục mặt mũi đẹp trai lạnh lùng, nghiêm túc.
Bầu không khí có chút im lặng, đạo diễn Lưu và mấy anh trai quay phim đều nhao nhao làm nóng bầu không khí, thậm chí có nghệ sĩ nữ còn mạnh dạn hỏi một anh chiến sĩ trong đó đã có đối tượng chưa, nhưng có vẻ mấy tên nhóc đó đều như đã thông đồng với nhau hết rồi, im lặng cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện.
Sau một hồi hàn huyên, đạo diễn Lưu rót rượu cho mấy chiến sĩ, lúc định rót vào ly của Lục Nghiên Thanh, đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở, giọng lạnh lùng còn có mấy phần không hợp lí lẽ: "Chúng tôi không uống rượu."
Đạo diễn Lưu ngượng ngùng cười, vừa định ngồi xuống thì liền nhìn thấy Mạnh Uyển Yên thong dong đến muộn.
Mắt cá chân của cô bị thương, đi đường cà nhắc cà nhắc, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người cô, Lục Nghiên Thanh vô thức nhìn xuống chân phải của cô, không thấy bôi thuốc cũng không thấy băng bó.
Lời của anh, cô hoàn toàn chẳng thèm nghe.
Khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Uyển Yên, một chiến sĩ nhỏ cảnh sát vũ trang chớp chớp mắt, trong mắt lóe lên một tia phấn khích như thể là vừa nhìn thấy một người quen.
Trương Khải Hàng vội vàng chọt chọt cánh tay của Lục Nghiên Thanh ở dưới bàn, nhỏ giọng nói: "Lão đại nhìn lẹ kìa! Nữ thần của anh đó!"
Môi mỏng của Lục Nghiên Thanh khẽ mím, ánh mắt lạnh lẽo quét qua cậu ấy, Trương Khải Hàng lập tức ngậm miệng lại, trong lòng lại buồn bực, phản ứng của lão đại cứ sai sai ấy, chuyện anh bí mật thích Mạnh Uyển Yên giống như nghiện vậy, phần rìa bức ảnh của Mạnh Uyển Yên giấu dưới đáy hộp đã bị ố vàng rồi, sao mà nhìn thấy người thật lại có thể bình tĩnh được như vậy!
Giả vờ à, anh giả vờ tiếp đi.
Mạnh Uyển Yên ngồi đối diện Lục Nghiên Thanh, hai người cách một bàn rượu sôi nổi đối mặt nhau.
Cô gái ở phía đối diện có khung xương nhỏ, thân hình mảnh mai cao gầy, khuôn mặt tinh xảo như tranh, còn đẹp hơn trên tivi nữa, đẹp đến nỗi có chút không chân thực, lúc này đã tẩy trang, da thịt trắng muốt như mỡ cừu, đã thay bộ sườn xám đó ra, mặc quần jogger màu đen và áo phông trắng đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, so với lần đầu gặp cô thì thiếu đi phong tình vạn chủng nhưng nhiều thêm vài hơi thở của trần tục.
Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, Mạnh Uyển Yên cứ nhìn thẳng vào anh, không nhanh không chậm mở miệng: "Anh là Lục Nghiên Thanh đúng không nhỉ?"