Lâm Tiếu Khước hỏi thăm tình hình của Tạ Tri Trì.
Sơn Hưu nghe chủ nhân hỏi, đáp: “Cơn giận của bệ hạ đã qua, ngài đã thu hồi hình phạt ‘cung đình’.”
Lâm Tiếu Khước lại hỏi: “Vậy hắn sao rồi?”
Sơn Hưu cúi đầu không nói.
Lâm Tiếu Khước hỏi tiếp: “Sao ngươi không nói gì?”
Sơn Hưu đáp: “Nô tài nói ra chỉ sợ chủ nhân không muốn nghe, nên nô tài không nói.”
Từ nhỏ, Sơn Hưu đã hầu hạ Lâm Tiếu Khước, thuở thiếu niên khi Lâm Tiếu Khước ngã vào hồ sen, cũng là Sơn Hưu cứu cậu.
Khi mê man, Sơn Hưu lau người cho cậu; lúc mệt mỏi, Sơn Hưu đút cơm cho cậu; khi bệnh nằm trên giường, cũng là Sơn Hưu bầu bạn giải khuây.
Lâm Tiếu Khước nói: “Ngươi không nói, sao biết ta không muốn nghe?”
Sơn Hưu cúi đầu, im lặng một lúc rồi mới ngước nhìn cậu, nói: "Chủ nhân, nô tài không hiểu tại sao ngài lại đặc biệt quan tâm đến trạng nguyên. Thân thể ngài vốn không tốt, lại cố tình đứng dưới mưa cầu xin, trong mắt bệ hạ, đây có lẽ là đang uy hiếp người.”
“Sống chết của người khác, chủ nhân quan tâm nhiều như vậy làm gì. Đến cơ thể của mình ngài cũng không màng tới, dám đắc tội với bệ hạ chỉ để cứu trạng nguyên, mà trạng nguyên chưa chắc đã biết ơn.”
Sơn Hưu nói xong, lại cúi đầu xuống. Là một nô tài, không nên nhìn thẳng vào chủ nhân.
Lâm Tiếu Khước lại nghĩ đến vai diễn của mình, nói: “Ta thích hắn, Sơn Hưu, ta không mong được đáp lại. Ta chỉ muốn làm chút gì đó cho tình cảm này.”
Sơn Hưu cúi đầu siết chặt nắm đấm, sau câu nói thích của Lâm Tiếu Khước, hắn không thể thốt ra thêm lời nào.
Cơn mưa dữ dội ở Diệp Kinh đã làm sập cầu, Thái tử Tiêu Phù Đồ xuất cung giám sát quan viên trị thủy, khi về cung mới biết chuyện của Lâm Tiếu Khước. Hắn kìm nén cơn giận đi đến cung điện của Lâm Tiếu Khước, những thái giám và cung nữ hầu hạ thấy vẻ mặt của thái tử, sợ hãi đến quên cả thông báo, run rẩy quỳ xuống đất.
Tiêu Phù Đồ vừa đến ngoài tẩm cung, đã nghe thấy Lâm Tiếu Khước bày tỏ tình cảm.
Tiêu Phù Đồ như bị ai bóp nghẹt cổ họng, cảm giác đau đớn ngạt thở trào lên từ cổ họng, mặt đỏ bừng, mắt đẫm lệ.
Rốt cuộc đây là gì. Hắn thì được xem là gì.
Tình cảm của Tiêu Phù Đồ dành cho cậu thì bị nói là coi Lâm Tiếu Khước như một món đồ chơi, còn tình cảm Lâm Tiếu Khước đối với trạng nguyên đó thì cao thượng, đáng quý có thể chấp nhận được.
Hắn cứ nghĩ Lâm Tiếu Khước không có tình, không biết yêu, không biết vui vẻ là thế nào, ai ngờ Lâm Tiếu Khước đã có người mình thích từ lâu, chỉ là người đó không phải là hắn.
Sao hắn có thể cho phép Khiếp Ngọc Nan thích một người kém xa hắn chứ.
Tiêu Phù Đồ bước vào: “Ra ngoài.”
Hắn ra lệnh cho những người hầu hạ rời đi.
Sơn Hưu im lặng, Lâm Tiếu Khước lại kéo áo hắn, bảo hắn tuân theo lệnh của thái tử.
Sơn Hưu lúc này mới cung kính lui ra.
Tiêu Phù Đồ cười lạnh: “Nô tài của ngươi rất trung thành với ngươi, còn ngươi thì cũng cũng hết mực trung thành với cái tên Tạ Tri Trì, không cần cái mạng của mình nữa phải không, quỳ gối?”
“Ngươi thích quỳ, sao không quỳ trước mặt ta cho đủ, ngoài kia mưa to, cầu sập, dân chúng không có chỗ nương thân là do bất đắc dĩ, còn ngươi tự đi dầm mưa.”
Tiêu Phù Đồ bước đến nắm chặt tay Lâm Tiếu Khước: “Ngươi có nghe thấy ta đang nói gì không?”
Lâm Tiếu Khước nhìn Tiêu Phù Đồ nói: “Điện hạ, ta không sao, ngài đừng lo lắng.”
“Ai lo lắng cho ngươi?” Tiêu Phù Đồ cười khẩy, “Ta sẽ lo lắng cho ngươi? Ngươi nghĩ ngươi là ai, Khiếp Ngọc Nan, ở trong lòng ta ngươi chẳng là gì cả, ta không thể nào lo lắng dù chỉ một chút.”
Hắn nói vô cùng chắc chắn, nhưng đôi mắt đã ướt đẫm, trong điện không mưa, Thái tử nói một đằng nghĩ một nẻo khiến Lâm Tiếu Khước muốn giả ngu cũng không được.
“Ừm,” Lâm Tiếu Khước nói nhỏ, “Ta biết rồi.”
Tiêu Phù Đồ nhìn dáng vẻ yếu ớt nhợt nhạt của Lâm Tiếu Khước, từ từ buông tay ra, nhưng Lâm Tiếu Khước vẫn cúi đầu, dường như không còn lời nào khác nói với hắn.
Tiêu Phù Đồ đột nhiên ôm chặt Lâm Tiếu Khước: “Ngươi không biết, ngươi không biết gì cả. Khiếp Ngọc Nan, ngươi đã học được cách thích một người, nhưng tại sao lại không học được—” không học được cách thích ta.
Tiêu Phù Đồ không nói hết câu, kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn hết lần này đến lần khác cầu xin tình yêu trước mặt Lâm Tiếu Khước.
Hắn không thể để mình hoàn toàn trần trụi trước Lâm Tiếu Khước, hắn đã đọc sách thánh hiền nhiều năm, học đủ loại tứ thư ngũ kinh, y phục đã mặc vào không thể cởi ra, trần trụi trước mặt Lâm Tiếu Khước chỉ khiến hắn thêm nhục nhã.
Tình yêu, tình cảm gì chứ, đều là chuyện cười.
Nói một lần là đủ rồi, nói nhiều chỉ khiến người ta thấy ghê tởm.
Tiêu Phù Đồ tự nhủ, hôm nay cứ coi như Lâm Tiếu Khước chưa từng nói thích Tạ Tri Trì, nếu có lần sau, hắn tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Tiêu Phù Đồ buông tay ra, nhìn dáng vẻ mệt mỏi kiệt sức của Lâm Tiếu Khước, trong lòng lại dấy lên lửa giận.
Vì một người đàn ông, mà khiến bản thân thành ra thế này, thật là… Tiêu Phù Đồ im lặng một lúc lâu, cố gắng kìm nén cảm xúc.
“Khiếp Ngọc, sau này đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.” Tiêu Phù Đồ cúi mắt xuống, khi buồn hắn thường gọi Lâm Tiếu Khước bằng cái tên thân mật này, bỏ một chữ Nô, chỉ gọi Khiếp Ngọc.
Kiếp trước của Lâm Tiếu Khước bệnh tật triền miên, ra đi rất sớm, những cảm xúc phức tạp, tình cảm rối ren đều không liên quan đến cậu, chỉ có thuốc men là bạn đồng hành. Mỗi loại thuốc đi vào miệng đều có vị đắng khác nhau, có loại khiến người ta buồn nôn, có loại mang vị tanh ngọt, có loại có vị lạ lùng khiến toàn bộ giác quan đều biến mất. Cậu không thể nhìn rõ, nghe rõ, chỉ có cái đắng, đắng đến tận xương tủy, đắng đến tận trong máu.
Muốn nôn cũng không nôn được, chỉ có thể nuốt xuống, cố nhịn mà nuốt.
Lâm Tiếu Khước rất muốn đưa ra câu trả lời chắc chắn cho Tiêu Phù Đồ, cậu cũng không muốn làm khổ mình, quỳ dưới mưa thật lạnh thật đau, chân cũng đã bầm tím, Sơn Hưu chắc chắn đã bôi thuốc cho cậu, nếu không giờ này đầu và chân cậu đều đau.
Thuốc rất đắng, không muốn uống, đầu rất đau, chỉ có thể chịu đựng. Cậu cũng muốn sống thoải mái không cần lo nghĩ, nhưng không được, cậu muốn sống sót thì phải trả giá.
Cậu phải đóng vai pháo hôi công thật tốt, khi cần thì phải đi theo kịch bản.
Kế tiếp, không biết khi nào, cậu còn phải nghĩ cách cứu Tạ Tri Trì, sau đó bị giam giữ, trở thành con tin, rồi tự sát.
Lâm Tiếu Khước hỏi 233: [Ta chưa từng tự sát, liệu có đau không.]
233 an ủi: [Sẽ nhanh thôi, chủ nhân đừng lo, chỉ cần cậu tự sát, tôi sẽ đưa cậu đi ngay lập tức, chúng ta sẽ đến thế giới tiếp theo.]
Lâm Tiếu Khước nói: [233, cậu khác với những chương trình tôi nghĩ. Dường như cậu có cảm xúc.】
233 nói: [Tôi được cài đặt để bắt chước con người, hệ thống và chủ nhân là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, có tình người biết quan tâm mới có thể hòa hợp, lâu dài.]
Tiêu Phù Đồ nhìn nụ cười của cậu, quên hết buồn bã.
Hắn không kìm được mà nâng tay lên, muốn chạm vào khuôn mặt của Lâm Tiếu Khước, nhưng nụ cười của Lâm Tiếu Khước đã dừng lại, cậu tránh né.
Tiêu Phù Đồ bối rối vuốt lên trán Lâm Tiếu Khước: “Tóc ngươi rối rồi.”
Tiêu Phù Đồ vuốt ít tóc loà xoà ra sau tai của cậu, đầu ngón tay vô tình chạm vào dái tai, Lâm Tiếu Khước cụp mắt xuống, dái tai hơi ngứa làm cậu có hơi không thoải mái.
Đã lâu rồi họ không thân mật thế này.
Đột nhiên Tiêu Phù Đồ không hiểu sao trước kia mình lại tức giận. Sức khỏe Khiếp Ngọc yếu, cơ thể nhiều bệnh tật, hơi khó chịu cáu gắt thì hắn chỉ cần dỗ dành là xong, cần gì phải cãi nhau với Khiếp Ngọc. Thời gian trôi qua như nước chảy qua kẽ tay, dù mong Khiếp Ngọc sống lâu trăm tuổi, nhưng Tiêu Phù Đồ biết điều đó là không thể.
Tiêu Phù Đồ nâng mặt Lâm Tiếu Khước lên, hỏi: “Cô khó coi đến vậy à? Sao ngươi lại cụp mắt xuống?”
Đôi tay ấm áp áp trên má, Lâm Tiếu Khước cố đẩy tay Tiêu Phù Đồ ra.
Tiêu Phù Đồ nói: “Cô kể chuyện cho ngươi nghe, đừng đẩy cô ra.”
Bệnh nằm trên giường rất buồn chán, trong thế giới cổ đại lại không có nhiều loại hình giải trí. Lâm Tiếu Khước thích nghe kể chuyện, Sơn Hưu nhờ thị vệ mua rất nhiều sách truyện từ bên ngoài để kể cho Lâm Tiếu Khước nghe.
Nhưng thỉnh thoảng, Lâm Tiếu Khước muốn nghe những câu chuyện có thật. Tiêu Phù Đồ kể lại những gì hắn đã nhìn thấy đã nghe thấy nên vô cùng chân thật, lúc niên thiếu Tiêu Phù Đồ hôn Lâm Tiếu Khước, trước lúc đó họ gần như không thể tách rời.
Mỗi lần Tiêu Phù Đồ từ ngoài cung về, hắn sẽ trèo lên giường của Lâm Tiếu Khước, ôm cậu, đút cho cậu ăn những viên kẹo mua từ ngoài cung.
Lâm Tiếu Khước ngậm kẹo, nằm trong lòng Tiêu Phù Đồ, nghe hắn kể về cuộc sống ngoài cung vô cùng sinh động.
Mùa xuân, dân chúng mang gia đình đi dã ngoại trên núi; mùa hè nóng bức, người kể chuyện quạt lá cọ; gió thu nổi lên, lá phong từ chân núi đỏ rực lên tới lưng núi; tuyết rơi mùa đông, gió sương thấm lạnh làm mặt mày hắn ướt đẫm.
Còn có những tin đồn ở thành Diệp Kinh. Cha chồng với con dâu nhà nào có quan hệ bất chính, chuyện con gái thật con gái giả xảy ra ở nhà nào, đại thần nào đã già rồi mà còn cưới thêm bảy tám cô thiếp…
Dù là chuyện thanh nhã hay tục tĩu, Tiêu Phù Đồ đều kể hết cho Lâm Tiếu Khước nghe.
Lâm Tiếu Khước nghe rất say mê, cuối cùng Tiêu Phù Đồ nói, đợi Lâm Tiếu Khước khỏe hơn, hắn sẽ đưa cậu ra ngoài cung.
"Thế giới ngoài cung là sự mở rộng của trong cung," Tiêu Phù Đồ nói, “nhưng ngoài cung đông người, đông thì người chuyện càng phức tạp và rực rỡ gấp nhiều lần.”
“Dù có những điều không tốt, nhưng cảnh sắc bốn mùa thì đẹp. Đợi ngươi lần này khỏe lại, chúng ta sẽ ra ngoài dạo chơi nhiều hơn, nằm mãi trên giường thì thật là chán.”
Khi đó Lâm Tiếu Khước đã đồng ý, nhưng sau khi khỏi bệnh không lâu, Tiêu Phù Đồ đã hôn cậu, bị Thái phó phát hiện, sau đó là một loạt chuyện xảy ra, họ dần dần xa cách. Việc ra ngoài cung dạo chơi cũng không còn được nhắc đến.
Lâm Tiếu Khước suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn đẩy Tiêu Phù Đồ ra. Lực không mạnh, bệnh còn chưa khỏi, rất yếu ớt, nhưng Tiêu Phù Đồ thấy được sự quyết tâm của cậu, đành phải buông tay.
Tiêu Phù Đồ lúng túng rũ tay, nhất thời không biết phải làm gì. Nhưng rất nhanh, hắn lại ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lâm Tiếu Khước.
"Ngươi bệnh chưa khỏi, không muốn nghe kể chuyện là bình thường. Là do cô không suy nghĩ thấu đáo." Tiêu Phù Đồ giấu đi tình cảm của mình, như thể chỉ đối diện với một người bạn thân từ nhỏ, “Sau này cô sẽ đến thăm ngươi, ngươi bảo trọng, đừng làm những chuyện ngu ngốc khiến người khác coi thường."
Tiêu Phù Đồ nói xong có chút hối hận, nhưng thấy Lâm Tiếu Khước không bận tâm, hối hận lại biến thành tức giận.
Hắn nói gì, làm gì Lâm Tiếu Khước cũng không để ý, khiến người ta muốn nghiến răng.
Hoặc giữ lại răng để cắn Khiếp Ngọc. Cắn đến mức Khiếp Ngọc kêu lên: “Điện hạ, điện hạ...”
Tiêu Phù Đồ hít một hơi, tưởng tượng đến hình ảnh đó mà phấn khích.
Hắn quay đầu, lẽ ra nên rời đi, nhưng lại chần chừ không muốn.
Hắn nhìn cây nến trong điện, tìm lý do để ở lại thêm: “Đã nói là đừng lúc nào cũng khiến không khí u ám, ban ngày không mở cửa sổ, thắp nến, không ngột ngạt hả?”
Tiêu Phù Đồ đứng lên, từ từ đi đến chỗ đèn cung đình, từ từ thổi tắt nến bên trong. Chốc lát trong điện đã trở nên tối tăm.
Lâm Tiếu Khước không thích tối tăm như này, cậu thích ánh sáng, càng sáng thì cậu càng quên đi sự khó chịu của mình. Cậu có thể nhìn rõ mọi thứ trong điện, điều này giúp cậu phân tán sự chú ý. Nhưng nếu tối đi, cậu chỉ có thể đối mặt với chính mình.
Đau đớn cũng không còn chỗ ẩn náu, từ trong cơ thể trào ra, thiêu đốt cậu, khiến cậu không thể không chú ý tới.
Đau, Lâm Tiếu Khước mím môi, bắp chân có lẽ nên bôi thêm thuốc, sao lại đau trở lại.
Tiêu Phù Đồ mở cửa sổ, ánh sáng từ ngoài chiếu vào, Lâm Tiếu Khước như thoát khỏi ngạt thở, cậu nhìn về phía ánh sáng, thấy Tiêu Phù Đồ quay lại.
Hắn đứng ngược sáng, mờ mờ vài độ, nhưng đôi mắt lại càng rõ ràng.
Lâm Tiếu Khước như bị ong chích, quay mặt đi, không nhìn hắn.
Sự thất bại hiện rõ trên mặt Tiêu Phù Đồ, hắn đứng thẳng hơn, đôi mắt càng kiêu ngạo. Hắn đứng đó lặng lẽ nhìn xuống Lâm Tiếu Khước, nhìn đến khi Lâm Tiếu Khước không thoải mái mà cúi mặt.
Tiêu Phù Đồ nói: “Cô đi đây.”
Lâm Tiếu Khước không phản ứng.
Tiêu Phù Đồ lại nói: “Lần này cô đi thật.”
Lâm Tiếu Khước điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu lên khách sáo nói: “Không tiễn.”
Tiêu Phù Đồ nhìn cậu một lát, không nói thêm gì, kiêu ngạo lạnh lùng quay đi.
Ra khỏi cửa điện, thứ chống đỡ sự bực bội trong hắn tiêu tán, hắn lảo đảo một bước, nhưng nhìn thấy thái giám cung nữ, Tiêu Phù Đồ giấu hết mọi yếu đuối đau buồn. Không một cung nhân nào có thể nhìn thấy sự yếu đuối từ thái tử điện hạ, hắn luôn là thái tử đủ tư cách nhất của Đại Nghiệp triều.
Tiêu Phù Đồ đi rồi, Sơn Hưu mới vào điện. Hắn bưng một bát cháo loãng, vừa ra lò một lúc, giờ thì thích hợp để ăn.
Lâm Tiếu Khước không có khẩu vị, miễn cưỡng ăn được vài thìa rồi không muốn nữa.
Sơn Hưu định khuyên thêm, nhưng thấy Lâm Tiếu Khước xoa chân, đoán là lại đau, vội đặt cháo xuống, lấy thuốc bôi cho Lâm Tiếu Khước.
Đầu ngón tay chạm vào chân chủ nhân, Sơn Hưu hơi run nhẹ không dễ nhận ra.
Đây không phải lần đầu Sơn Hưu nhìn thấy da thịt dưới lớp áo của Lâm Tiếu Khước, khi Lâm Tiếu Khước mệt mỏi, Sơn Hưu tắm cho cậu, đã từng nhìn thấy toàn thân.
Nhưng dù vậy, mỗi lần nhìn thấy hoặc chạm vào, đều như lần đầu, không có lúc nào là quen thuộc.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng bôi thuốc lên chân Lâm Tiếu Khước, đầu óc hắn tối tăm, nóng rực như gỗ ướt đang bùng cháy, khói đen lăn tăn xông vào não, không làm được gì, không nhận thức được gì, chỉ có chủ nhân trước mắt, trong khói đen, như một bức tượng ngọc tĩnh lặng.
Ánh sáng dịu dàng, trong trẻo và mát lạnh, bức tượng thần bị xúc phạm, Sơn Hưu quỳ xuống.
Sơn Hưu quỳ bên giường để bôi thuốc cho Lâm Tiếu Khước, hắn đang chuộc tội cho sự xao động vừa rồi trong lòng mình.
Nô tài thì nên quỳ, không phải nghĩ đến việc leo lên người chủ nhân.
Leo lên rồi thì có thể làm gì, hắn chỉ là một thái giám.