Nếu hôn nhân là một cuộc cạnh tranh, thì cuộc cạnh tranh này hẳn đã bắt đầu từ nụ cười đầu tiên của Tư Minh Minh – người luôn nghiêm nghị ngay lần đầu gặp mặt.
Tô Cảnh Thu cảm nhận được nguy hiểm, nhưng không rõ nguy hiểm đến từ đâu. Anh cầm cốc cà phê quay về chỗ ngồi, hỏi Tư Minh Minh: "Cô rất tò mò về hình xăm của tôi à?"
Tư Minh Minh lắc đầu, thẳng thắn nói: "Tôi tò mò về chính con người anh." Sự thẳng thắn của cô phối hợp với trí óc thông minh đã mở màn cho một cuộc vây bắt không liên quan đến tình yêu, nhắm thẳng vào Tô Cảnh Thu.
Tô Cảnh Thu thầm nghĩ: "Người phụ nữ này mạnh thật." Anh ngẩng đầu hỏi: "Cô thấy tôi có gì thú vị?"
Tư Minh Minh suy nghĩ một lúc. Có lẽ là do đồ ăn ở nhà hàng của anh quá khó nuốt, vậy mà vẫn kinh doanh tốt trong khu thương mại này? Hoặc có thể là việc anh chọn quán cà phê đối diện "đại bản doanh" để đi xem mắt? Hay là nhân viên của anh đã hai lần chạy ra khỏi nhà hàng, nhìn cô qua cửa sổ rồi vội vã quay đi? Cũng có thể là như mẹ cô – Nhiếp Như Sương – từng nói: Trông anh khỏe mạnh. Thêm vào đó, tuy vẻ ngoài anh hơi khù khờ, nhưng ánh mắt khi anh nhìn ai một cách nghiêm túc lại không hề trống rỗng.
"Mỗi sáng thức dậy anh có bị chóng mặt không?" Tư Minh Minh không trả lời câu hỏi của anh mà ngược lại hỏi một câu khác.
"Tôi ngủ bốn tiếng mỗi ngày, dậy như một con bê non, tràn đầy sức sống." Tô Cảnh Thu đáp qua loa. Dù đó là sự thật, nhưng qua lời anh lại mang vẻ bông đùa ngạo nghễ.
"Thế anh có thể cung cấp báo cáo tín dụng không?" Tư Minh Minh hỏi tiếp.
Tô Cảnh Thu định buột miệng nói: Liên quan quái gì đến cô?, nhưng chưa kịp nói thì nghe cô hỏi tiếp: "Kết hôn không? Ngày mai luôn."
Câu "Liên quan quái gì đến cô" lập tức bay biến. Đối diện với người phụ nữ này, anh nhìn thấy sự thách thức trong ánh mắt cô. Cô ấy chắc điên rồi? Điên hơn cả mình sao?
Điện thoại reo. Đầu dây bên kia là Đào Đào: "Cứu em với, ông chủ! Đối tượng xem mắt của anh đúng là kẻ mất trí!" Lúc này, Đào Đào đang ra sức ngăn cản số phận đưa một người phụ nữ đáng sợ như vậy vào làm bà chủ nhà hàng nơi cậu ta làm việc. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô ngồi đó, tay cầm cây roi vô hình chuẩn bị quất bất cứ lúc nào, là cậu ta đã rùng mình.
Tô Cảnh Thu nhìn điện thoại rồi ngả người tựa vào ghế. Quán cà phê giờ cao điểm tràn ngập người. Dòng người đứng xếp hàng chờ cà phê kéo dài từ quầy thu ngân đến tận chỗ họ ngồi. Dù điều hòa được bật mạnh, nhưng hơi nóng từ cơ thể mọi người vẫn không ngừng lan tỏa, hòa lẫn với mùi nước hoa, sữa tắm, dầu gội, và đôi khi là mùi mồ hôi. Nhưng tất cả những điều này đều không gắn liền với Tư Minh Minh. Cô ngồi đó, nhưng dường như không thuộc về nơi này. Với cô, tất cả những người xung quanh chỉ là nhân vật phụ trong thế giới riêng của cô, không vé thì không được vào.
Dưới ánh nhìn rất lâu của anh, cô không chút ái ngại, cầm cốc cà phê lên uống một hơi, cảm giác khát được giải tỏa, thoải mái tựa lưng vào ghế.
Một người phụ nữ từng trải, biết cách tự tại trong thế giới nhỏ của mình, và hoàn toàn khác biệt với Trịnh Lương – người phụ nữ trông như muốn "đại sát tứ phương".
Tô Cảnh Thu âm thầm quan sát Tư Minh Minh. Kết thúc cuộc đánh giá, anh thay đổi quyết định.
Đào Đào sẽ phải thất vọng rồi. Người mất trí này lại khiến Tô Cảnh Thu thấy hứng thú. Người rỗng tuếch gặp kẻ mất trí – chỉ nghĩ thôi đã thấy thú vị.
"Không nói chuyện khác, báo cáo sức khỏe, báo cáo tín dụng, cả hai cùng xem." Tô Cảnh Thu đặt điện thoại sang một bên. "Nếu không vấn đề gì, ngày mai đi đăng ký. Cô dám thì tôi cũng dám." Tô Cảnh Thu vẫn giữ lý trí. Sức khỏe và tài chính là hai điều kiện tối thiểu để anh chấp nhận lời đề nghị táo bạo này.
Tư Minh Minh gật đầu, gửi địa chỉ email của mình qua tin nhắn cho anh: “Để sau nói tiếp, chiều nay tôi còn họp.”
Nói xong, cô cầm cốc cà phê lên uống cạn, hành động có phần thô lỗ. Sau đó, cô nhẹ nhàng đặt cốc xuống, lấy giấy lau miệng. Trước mặt người có khả năng trở thành "chồng tương lai", cô không hề cố tỏ ra lịch sự hay trang điểm vẻ ngoài. Sự chân thực của cô giống như cơn mưa rào bất chợt, làm người ta ngơ ngác.
Cô mặc chiếc áo chống nắng, ánh mắt luôn hướng về phía Tô Cảnh Thu. Thật lòng mà nói, cô thực sự thích dáng vẻ của anh, đặc biệt là sự ngây thơ pha chút ngờ nghệch trong đôi mắt kia. Vì vậy, cô không kìm được mà nhìn anh thêm vài lần, ánh mắt bỗng chốc trở nên dịu dàng hơn.
Cô chờ anh hối hận, nhưng ánh mắt anh cũng kiên định nhìn lại, như thể đang nói: "Ai sợ ai chứ!"
Từ ánh nhìn ấy, Tư Minh Minh lập tức đoán được "bệnh" của anh: ba khả năng, nhưng chỉ có một đúng – trái tim anh đã chết lặng. Cô không nói thêm gì, lặng lẽ đeo kính râm vào rồi quay người rời đi.
Buổi chiều, trong một cuộc họp thường kỳ, sau khi hoàn thành phần báo cáo, cô mở hộp thư và thấy bản báo cáo sức khỏe mà Tô Cảnh Thu gửi. Không một lời xã giao, anh chỉ đơn giản gửi tài liệu, như thể đang muốn so gan cùng cô. Nhưng Tô Cảnh Thu không hiểu rằng, Tư Minh Minh vốn không phải là người làm gì theo cảm tính. Tất cả quyết định của cô đều xuất phát từ sự cân nhắc kỹ lưỡng. Thật ra, cô chẳng muốn đấu trí hay so bì gì với anh – cô chỉ muốn kết hôn, và anh là người đáp ứng đủ yêu cầu của cô, thế thôi.
Lúc này, Trương Lạc Lạc cũng gửi tin nhắn, kể rằng Bạch Dương lại đi đâu mất, còn Nhất Nhất thì bị ho. Vừa xin nghỉ phép xong, cô vội vàng trở về nhà. Trương Lạc Lạc nhắn cho Tư Minh Minh: "Đừng kết hôn! Nghe mình đi, đừng cưới!" Tâm trạng của cô ấy lúc này hoàn toàn phụ thuộc vào tình hình hôn nhân. Khi hạnh phúc, cô ấy thường bảo Minh Minh rằng hôn nhân cũng không đến nỗi tệ, có người chia sẻ vui buồn, cùng nhau vượt qua giông bão, cảm giác ấy thật tuyệt vời. Nhưng khi bất an, cô lại như bây giờ, ra sức ngăn cản.
Trên đường lái xe về nhà, Trương Lạc Lạc vượt qua nhiều chiếc xe khác, và khi bước vào nhà, nhìn thấy Nhất Nhất cười tươi như hoa, tâm trạng cô ấy tốt lên đôi chút. Điện thoại rung lên, là tin nhắn chuyển tiền của Bạch Dương kèm theo dòng chữ: "Cảm ơn mẹ Nhất Nhất, em đã vất vả rồi. Anh sẽ về bù đắp cho em, được không?"
Trương Lạc Lạc thở dài, nhắn cho Tư Minh Minh: "Đừng nghe mình, muốn cưới thì cứ cưới đi."
Tư Minh Minh trả lời: "Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai mình sẽ đi đăng ký kết hôn."
Cả nhóm chat im lặng. Lục Mạn Mạn và Trương Lạc Lạc đều hiểu rằng, bạn của họ – Tư Minh Minh – không phải kiểu người chỉ nói suông. Dưới vẻ ngoài điềm tĩnh ấy là một trái tim nhiệt huyết đến mức bốc đồng. Lần đầu tiên họ bỏ nhà ra đi cũng là do cô quyết định. Ba cô gái đang bị áp lực học hành đè nặng, bỏ lại cặp sách ngoài lớp học rồi đạp xe đi xa.
Họ cứ đạp mãi, tưởng rằng đã đi đến tận chân trời, nhưng thực tế chỉ đến được huyện Xương Bình, cách đó 40 km. Mỗi người ăn một bát mì, cuối cùng Tư Minh Minh gọi cho mẹ Nhiếp Như Sương lái xe đến đón.
Khi đó, Nhiếp Như Sương lái một chiếc xe cũ kỹ kêu lạch cạch, đến quán mì để đón họ. Bà không mắng, cũng không trách, chỉ loay hoay không biết phải xử lý ba chiếc xe đạp thế nào. Cuối cùng, bà thuê một chiếc xe tải nhỏ chở xe đạp về, còn mình thì lái chiếc xe cũ theo sau.
Sau đó, cuộc sống của họ trở lại bình thường, nhưng cứ vài năm, trong lòng Tư Minh Minh lại bùng lên những ý tưởng kỳ quặc, khiến cô lao vào những việc "điên rồ". Vì vậy, khi nghe cô nói muốn kết hôn, họ chẳng hề ngạc nhiên, giống như lúc này.
Lục Mạn Mạn nhắn: "Mình sắp về tới nơi, khi nào gặp thì nhớ dẫn chồng "chớp nhoáng" của cậu ra để mình xem qua nhé."
Một lát sau, cô ấy lại nói: “Tư Minh Minh, cậu thật sự chẳng thay đổi chút nào.”
Ngồi trên bồn cầu, Tư Minh Minh cẩn thận xem qua báo cáo sức khỏe của Tô Cảnh Thu rồi gửi báo cáo của mình cho anh. Ban đầu, niềm tin giữa họ được xây dựng như vậy.
Cô gửi email: "Tôi nên gọi anh thế nào đây?"
"Tô Cảnh Thu. Còn cô?"
"Tư Minh Minh."
"Rốt cuộc tên cô là gì?" Đến lúc này, Tô Cảnh Minh vẫn rối rắm về cái tên của Tư Minh Minh: "Minh Minh hay Minh Nguyệt?"
"Tùy." Tư Minh Minh trả lời. Một lúc lâu sau, cô hỏi tiếp: "Đặt hẹn chưa?"
"Hẹn gì?"
"Đăng ký kết hôn?"
"Đăng ký cần hẹn trước à?"
"Tôi không có kinh nghiệm."
"Tôi có chắc?"
Cuộc đối thoại qua email này có chút nực cười. Cả hai không nghĩ đến việc trò chuyện bằng cách khác. Với họ, công cụ nào cũng chỉ là một phương tiện để giao tiếp, ở đâu cũng vậy.
Cả hai đều kiệm lời. Tư Minh Minh vốn vậy, còn Tô Cảnh Thu thì đơn giản là không muốn nói nhiều. Cẩn thận và nghiêm túc, cô gửi thêm một email khác kèm ảnh chụp thẻ căn cước của mình, với nội dung ngắn gọn: "Hãy kiểm tra tính xác thực, lưu giữ cẩn thận." Tô Cảnh Thu phóng to tấm ảnh lên, nhìn thấy vẻ nghiêm nghị trên gương mặt cô. Đúng là con người này trong ngoài đều như một, ngay cả ảnh thẻ cũng nghiêm túc như vậy.
Đào Đào ngó qua rồi vẫn không thể tin nổi: "Sếp, vậy là... quyết định rồi à?" Nghe Tô Cảnh Thu "ừm" một tiếng, cậu ta than thở. Không hiểu sao, cậu ta cảm thấy người sếp nổi danh này sắp bị người ta bắt nạt. Cô gái ấy, nhìn là biết không dễ đối phó.
Nghĩ vậy, cậu ta rón rén nói: "Ông chủ, không nói đâu xa, em cảm giác cô ấy thuộc dạng không vui là đá anh xuống giường đấy."
"Cô ta là cái thá gì? Người dám đá anh xuống giường còn chưa sinh ra đâu." Tô Cảnh Thu bực bội trả lời. Anh vốn là người nóng tính, không dễ bắt nạt, nếu không đã chẳng mở nổi một quán bar ở khu vực ấy. Những kẻ say rượu đến gây sự, chỉ cần Tô Cảnh Thu có mặt, đều ngoan ngoãn ngay lập tức. Ông chủ không dễ chọc.
"Nhưng mà... nhưng mà..." Đào Đào ngập ngừng, cuối cùng vẫn hỏi: "Hai người... sẽ ngủ cùng nhau à?"
Câu hỏi khá thẳng thắn. Chuyện ngủ cùng, cơ thể chạm vào nhau, hòa quyện, tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến một Tư Minh Minh đang mặc áo chống nắng. Tô Cảnh Thu kiên quyết lắc đầu.
"Thế thì kết hôn làm gì?" Đào Đào hỏi tiếp.
Câu này làm Tô Cảnh Thu nổi nóng, anh chỉ tay về quầy thu ngân: "Cậu rảnh rỗi quá rồi đúng không?"
Đào Đào cúi người rút lui, để lại Tô Cảnh Thu một mình trầm ngâm. Anh bắt đầu hối hận. Anh không muốn kết hôn nữa, đấu đá với Trịnh Lương có vẻ không đáng giá. Người phụ nữ này, anh thật sự không thích nổi. Quyết định chấm dứt trò hề này, anh vừa mở điện thoại định nhắn tin thì thấy Tư Minh Minh gửi đến một tin nhắn:
"Hôn nhân về bản chất là một sự hợp tác, chỉ là hợp tác mà thôi. Ai giải quyết vấn đề của người đó."
Tô Cảnh Thu khựng lại. Người phụ nữ này thật biết cách nắm bắt tâm lý người khác. Mỗi câu nói, mỗi hành động đều xuất hiện đúng lúc.
Một người phụ nữ thông minh quá thật sự đáng sợ.
Không lâu sau, Tô Cảnh Thu hoàn toàn nhận ra: Tư Minh Minh chỉ có vẻ ngoài như kẻ mất trí, còn anh thì thật sự mắc chứng điên loạn. Nếu không, làm sao lại để cô dắt mũi hết lần này đến lần khác, dù kỹ thuật diễn của cô thật sự rất kém cỏi.
"Mười giờ sáng mai, không gặp không về." Cuối cùng, Tô Cảnh Thu trả lời.