Tình cảm có cần phân biệt thắng thua không?
Đây là câu hỏi mà bạn thân Cố Tuấn Xuyên gửi cho Tô Cảnh Thu. Nhưng đầu óc Tô Cảnh Thu chẳng chứa nổi nhiều chuyện, càng không tiêu hóa nổi những vấn đề trừu tượng như thế. Không, anh hoàn toàn không muốn dùng đầu óc của mình để suy nghĩ bất kỳ vấn đề nào.
Trước khi kết hôn, Trịnh Lương từng có một cuộc trò chuyện dài với anh. Cô ấy nói: "Anh biết không Tô Cảnh Thu, anh là kiểu người vừa nhìn vào đã biết sẽ có rất nhiều phụ nữ yêu mến. Nhưng em không yêu anh, không phải vì anh không tốt, mà chỉ đơn giản là anh không phải kiểu em thích."
"Vậy em thích kiểu người thế nào?"
"Em thích kiểu người trong đầu chứa rất nhiều kiến thức. Tốt nhất là như một cung điện tri thức khổng lồ, bất cứ khi nào em cần, anh ấy đều có thể cung cấp thông tin ngay lập tức."
"Em thích công cụ tìm kiếm thì đúng hơn."
Tô Cảnh Thu thường nghĩ: Mình không phải máy tính, cũng không thể thành máy tính. Trên đời này mấy ai trở thành máy tính được? Trong mắt người khác, anh như một "bình hoa" ngu ngốc, nhưng chẳng ai tự hỏi: "Làm sao một bình hoa ngu ngốc có thể đứng vững trong xã hội?" Tô Cảnh Thu chẳng buồn giải thích.
Anh thật sự lười, lười biện minh, lười giải thích, lười cố gắng thêm nữa. Anh nằm bẹp trước số phận, mặc cho nó giẫm đạp. Ngay cả mẹ anh, bà Vương Khánh Phương, cũng chỉ hiếm khi quan tâm đến thái độ "sống dở chết dở" của con trai, an ủi qua loa: "Đây là thử thách cả thôi.", nhưng chẳng thể nói gì sâu sắc hơn. Khi anh hỏi mẹ ảnh của đối tượng xem mắt, bà đáp: "Con chẳng bảo là bất cứ ai cũng được sao? Miễn là nữ và còn sống!"
"Không có ảnh, giữa chốn đông người làm sao con tìm? Hỏi từng người: "Cô đến xem mắt phải không à?"
Ý thức được mình sơ sót, bà ấy nhận sai với thái độ tích cực: "Mẹ sẽ hỏi lại." Một lát sau, bà gửi đến một bức ảnh trông như chụp từ lâu lắm: một cô gái nhan sắc bình thường, cười có má lúm đồng tiền, với cái tên: Tư Minh Nguyệt. Coi như đã có lời giải thích với Tô Cảnh Thu.
"Không có ảnh gần đây hơn à?" Tô Cảnh Thu lại hỏi.
"Gặp mặt thì tự xem đi! Đừng làm phiền mẹ đánh mạt chược!" Kiên nhẫn của bà Vương Khánh Phương hoàn toàn cạn, vứt điện thoại sang một bên, hét lớn: "Phỗng!"
Đào Đào đứng bên nhìn ảnh, thấy hơi quen nhưng không nhớ ra, vẫn góp lời: "Ông chủ quen biết bao nhiêu người đẹp, tại sao phải đi xem mắt?"
Câu hỏi này rất hay, Tô Cảnh Thu không trả lời được, chỉ đá cậu ta một phát rồi bảo đi làm việc. Còn anh thì ra ngoài, ngồi lên băng ghế phơi nắng chiều. Cai thuốc lá quả là một việc khiến người ta phát điên, cứ nhàn rỗi là lại muốn nhai cái gì đó. Anh không thích trầu cau, bèn nhai thịt bò khô. Thịt bò anh mua rất dai, xé một miếng nhai vài cái đã đau cả quai hàm, nhưng anh không chịu thua, vắt chân chữ ngũ ngồi đó nhai đến cùng. Đúng lúc này, một cô gái từ bên kia đường đi tới, đeo kính gọng đen, mặc áo phông trắng đơn giản sơ vin với quần jeans ôm. Không phải Trịnh Lương vừa mới cưới thì là ai?
Cô ấy không né tránh mà bước thẳng tới trước mặt anh, chào hỏi một cách tự nhiên: "Chào ông chủ Tô."
Biết nhau lâu như vậy, cô ấy luôn giữ khoảng cách khách sáo với anh, cũng chưa từng dùng những cách gọi thân mật. Nghe đồng nghiệp gọi anh là "ông chủ Tô", cô ấy cũng theo đó gọi như thế. Sắp nghỉ cưới nhưng vẫn bận tối mặt, hôm nay cô ấy cùng đồng nghiệp đến con phố ẩm thực này ăn uống.
"Chào tổ trưởng Trịnh." Tô Cảnh Thu cũng đáp lại, bắt chước giọng điệu của đồng nghiệp cô ấy. Anh chăm chú quan sát, muốn tìm sự khác biệt của một người phụ nữ trước và sau khi kết hôn. Nhưng cô ấy chẳng thay đổi gì, vẫn như một cô sinh viên còn trong tháp ngà.
"Tiền mừng anh đưa em trả lại rồi phải không?"
Cô kết hôn, anh tặng một phong bao mừng rất lớn, đích thân đưa cho mẹ cô ấy ngay trước nhà hàng tổ chức tiệc cưới đơn giản. Có lẽ là mẹ cô ấy vì hai người họ rất giống nhau. Ngày hôm sau, anh đến nhà hàng, Đào Đào trả lại phong bao ấy cho anh, nói rằng Trịnh Lương gửi trả.
"Em không thể nhận được." Cô ấy nói. "Nhận tiền mừng của anh, em thành ra là người thế nào? Hơn nữa phong bì lớn quá... nhà em chưa từng nhận phong bao nào lớn như vậy."
"Sợ gì?" Tô Cảnh Thu cười. "Sợ nhận tiền mừng thì quan hệ giữa anh và em không còn trong sạch? Quan hệ chúng ta vốn dĩ quá trong sạch rồi."
"Lại nữa!" Trịnh Lương cũng cười, phất tay chào tạm biệt: "Em còn phải đi ăn với mọi người, đi trước nhé!"
Tô Cảnh Thu khẽ ngẩng đầu, dõi theo bóng lưng cô ấy rời đi. Trong ánh hoàng hôn, bóng dáng cô ấy như một bài thơ. Một cô gái trong sáng như vậy, tốt đẹp như vậy. Tô Cảnh Thu tự thấy mình có mắt nhìn, giữa thời đại hỗn loạn này lại yêu một cô gái không bị lung lay bởi bất cứ điều gì. Dù cô ấy không thích anh, chuyện này cũng chẳng đáng xấu hổ.
Chỉ là... chỉ là cái gì nhỉ? Tô Cảnh Thu không thể nói rõ, chỉ biết nghiến chặt miếng thịt bò khô trong miệng. Việc cai thuốc lá giống như tự phanh thây, thay máu, khiến sức chịu đựng của anh bị nung đỏ trên lò lửa. Ban đêm anh tỉnh táo đến khó tin, thường ở lại quán bar đến khi đóng cửa, về nhà ngủ bốn, năm tiếng rồi lại dậy đến nhà hàng. Đào Đào cảm thấy ông chủ đang tự đưa mình vào một khóa huấn luyện quân sự, cố ý làm khó cơ thể mình.
Vào giờ nghỉ trưa, Đào Đào vừa ăn bánh sandwich vừa lải nhải với Tô Cảnh Thu: Người khách điên hôm trước lại đi ngang qua đây rồi, nhìn xa như thây ma ấy! Mỗi lần nhìn thấy cô ta là tay chân em lạnh ngắt, chưa cần cô ta vào nhà hàng, em đã bắt đầu thấy sợ.
Tư Minh Minh đã trở thành "món ăn phụ" trong ba ngày liên tiếp của Đào Đào. Cậu thanh niên này mỗi khi rảnh rỗi lại bắt đầu than thở, mỗi lần đều mở đầu bằng "Cái người điên ấy...". Tô Cảnh Thu trách mắng cậu ta bất lịch sự, còn Đào Đào thì oan ức đáp: "Rõ ràng anh cũng sợ mà..."
"Anh sợ cô ta? Anh còn chẳng nhớ mặt cô ta thế nào."
"Em nhớ chứ." Đào Đào nói: "Bình thường thôi, nhưng nhìn hơi giống người được sắp xếp đi xem mắt với anh."
Tô Cảnh Thu nghĩ cậu ta đang đùa, lại đá cậu ta một cái rồi quay đi làm việc.
"Người điên" Tư Minh Minh trôi qua hai ngày yên bình, đột nhiên nhận được tin nhắn từ Nhiếp Như Sương: "Bên kia thứ Sáu bận, muốn gặp trưa thứ Năm." Tin nhắn kèm theo một định vị.
Địa điểm đó Tư Minh Minh rất quen, là quán cà phê đối diện nhà hàng đồ ăn nhẹ. Cô trả lời: "Được ạ."
"Đi xem thử đi." Nhiếp Như Sương gửi một tin nhắn thoại, giọng điệu có chút kỳ lạ, pha trộn giữa sự chờ mong mơ hồ và chút hưng phấn, giống như một đứa trẻ vừa làm được việc tốt, muốn nhận lời khen từ phụ huynh: "Không hợp để kết hôn cũng không sao. Con cũng một mình lâu rồi... Chàng trai này không tệ đâu! Mẹ lựa chọn kỹ càng đấy, vừa trẻ vừa có năng lực."
Tư Minh Minh đáp lại: "Đúng là mẹ ruột của con."
Cô hiểu phần nào cú sốc tâm lý mà món đồ chơi kia mang lại cho mẹ mình, đến mức bà phớt lờ đạo đức, khuyến khích cô làm liều như vậy!
Đến thứ Năm, Tư Minh Minh đến địa điểm như đã hẹn.
Quán cà phê đông người qua lại, người đàn ông kia rõ ràng đã đến từ sớm. Trước mặt anh là cốc cà phê mang về của cửa hàng mình quản lý, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, ánh mắt dõi ra ngoài dòng người qua lại, không biết đang nghĩ gì. Tư Minh Minh đứng ngoài cửa sổ, nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra, lần đầu tiên bấm gọi cho Tô Cảnh Thu.
"Xin chào." Giọng của Tô Cảnh Thu vang lên.
"Tôi là Tư Minh Minh."
"Không phải là Tư Minh Nguyệt sao?"
... Tư Minh Minh biết ngay bà Nhiếp Như Sương lại nghịch ngợm đổi tên của mình, cô ngập ngừng rồi đáp: “Gọi gì cũng được, chỉ là danh xưng thôi.”
Tô Cảnh Thu nghe điện thoại, nhìn người đứng bên cửa sổ không có ý định rời đi, bèn giơ tay gõ lên kính. Tư Minh Minh quay lại, giơ điện thoại ra trước mặt anh. Cô phòng nắng rất kỹ, từ đầu đến chân đều che chắn, đeo kính râm lớn che khuất đôi mắt, chỉ có ngón tay là sinh động. Cô dùng một ngón tay gõ nhẹ lên màn hình điện thoại, ý là: Là tôi, tôi là người đến xem mắt anh đây.
Nếu trên đời có điều gì là bí ẩn chưa thể giải đáp, thì liệu lần gặp gỡ này có thể được tính là một trong số đó?
Qua lớp kính trong suốt, Tô Cảnh Thu có thể thấy rõ biểu cảm của Tư Minh Minh. Người đàn ông này không tỏ ra ngạc nhiên chút nào với dáng vẻ kỳ quặc của cô, chỉ vẫy tay bảo cô mau vào. Một người như thế, hoặc là từng trải, hoặc là biết cách che giấu, hoặc đơn giản là trái tim đã chết.
Tư Minh Minh vẫn chưa biết Tô Cảnh Thu thuộc kiểu người nào. Thói quen nghề nghiệp của cô bắt đầu trỗi dậy, chuẩn bị tiện thể phân tích người đàn ông trước mặt.
Cô đẩy cửa bước vào quán cà phê, với trang phục lạ mắt thu hút ánh nhìn của không ít người. Nhưng cô không thay đổi bước chân, chậm rãi đi đến trước mặt Tô Cảnh Thu. Gật đầu chào anh: "Chào anh."
"Chào cô."
Tô Cảnh Thu ngả người ra sau ghế, nhìn người phụ nữ trước mặt lần lượt tháo kính râm, để lộ đôi mắt rất bình tĩnh nhưng chất chứa bão tố; rồi đến khẩu trang, khuôn mặt cô không đến mức kinh diễm, nhưng cũng không hề tầm thường, có một nét gì đó rất khó diễn tả. Sau đó, cô kéo khóa áo chống nắng đến tận cùng và cởi nó ra. Cảnh tượng này gợi anh nhớ đến điều gì đó quen thuộc, nhưng anh không tài nào nghĩ ra.
Khi Tư Minh Minh đang cởi áo, Tô Cảnh Thu đã kịp quan sát kỹ cô một lần. Rắc rối rồi, anh nghĩ, anh cũng không phải kiểu người có thể cưới ai cũng được. Đối với người trước mặt, anh không có cảm giác.
Dù vậy, anh vẫn giữ phong độ lịch lãm của mình, hỏi cô: "Cô muốn ăn gì không?"
"Tôi ăn ở công ty rồi mới đến." Tư Minh Minh đáp. Ánh mắt rơi xuống cánh tay anh, cô thật sự tò mò hình xăm đó là gì. Tô Cảnh Thu để mặc cô nhìn, còn chủ động chìa cánh tay ra phía trước, hỏi: "Nhìn ra được gì chưa?"
Hình xăm đó khá trừu tượng, Tư Minh Minh cảm thấy nó trông giống một đống phân. Nhưng cô nghĩ, mối quan hệ giữa mình và người đàn ông trước mặt chưa đủ thân thiết để buột miệng nói rằng: "Hình xăm của anh trông như một đống phân." Nên chỉ nhún vai.
Tô Cảnh Thu thu tay lại, thấy Tư Minh Minh có vẻ là người ít nói, anh đứng dậy đi đến quầy bar gọi cho cô một cốc nước. Khi đang chờ cà phê, anh quay đầu lại nhìn đối tượng xem mắt của mình. Khí chất xung quanh cô tràn ngập vẻ sát phạt, ngay cả khi ngồi yên tại chỗ, trông cũng như sẵn sàng "đại sát tứ phương." Tô Cảnh Thu chưa từng gặp ai nghiêm túc đến vậy, trong lòng đã sớm phán rằng: Cô này không được. Anh lại nghĩ: Lấy về nhà chắc chắn chán chết. Dù có muốn kết hôn cũng không đến mức phải rước một pho tượng về nhà.
Trùng hợp, Tư Minh Minh cũng quay đầu nhìn anh, ánh mắt rơi xuống đôi chân xăm hình đầy màu sắc của anh. Trong lòng cô nghĩ: Nếu muốn tìm hiểu thực chất hôn nhân là gì, thì việc cưới một người hoàn toàn khác biệt với mình hẳn là một trải nghiệm thú vị.
Cô nghĩ vậy, rồi nở một nụ cười. Khi cô cười, hai má hiện lên hai lúm đồng tiền, đối lập kỳ lạ với sự nghiêm nghị của cô, nhưng quan trọng hơn cả, nụ cười ấy không hề già dặn mà có chút gì đó ngây thơ. Dù kinh nghiệm xem mắt gần như bằng không, Tô Cảnh Thu dù đã "kết án tử" cho Tư Minh Minh trong lòng, vẫn không thể tránh được việc quan sát đối tượng của mình.
"Chắc chắn là do mình rảnh rỗi quá." Anh nghĩ.
Biểu cảm của anh không thoát khỏi ánh mắt tinh tường của Tư Minh Minh. Cô thu lại ánh nhìn, tựa vào lưng ghế, lộ ra dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
"Thú vị thật." Cô nghĩ.