Giữa đám đông, ai nấy đều giữ cho mình phong thái nghiêm trang, lịch sự nhưng ánh mắt vẫn không ngừng dò xét lẫn nhau. Tề Mặc và Mộc Ly Tâm, với khí chất vương giả và quyền uy, đứng ở trung tâm sự chú ý. Ngay khi họ vừa xuất hiện, các vị khách đều dừng lại trò chuyện, cúi chào với sự kính nể.
Ngay lúc đó, một âm thanh khác thường phá tan sự trang trọng ấy. Tiếng cười thoải mái và đầy phóng khoáng vang lên từ cửa lớn. Mọi ánh mắt liền dồn về phía phát ra âm thanh, nơi mà một người đàn ông cao lớn, điển trai trong bộ vest đen bóng loáng, với đôi mắt sâu thẳm đang tiến vào. Bên cạnh anh là một người phụ nữ nhỏ nhắn nhưng đầy sắc sảo, với ánh mắt sắc lẹm và nụ cười mỉm đầy ý tứ.
“Lão Lam và phu nhân đến rồi!” Một người khẽ thì thầm trong đám đông.
Lam Tư tiến tới với nụ cười rộng mở. Nụ cười này không đơn thuần là sự vui vẻ, mà là cái cách anh tạo ra sự thoải mái giữa bầu không khí đầy căng thẳng này.
“Tề Mặc! Lâu rồi không gặp, có vẻ như anh vẫn không thay đổi gì nhỉ, vẫn lạnh lùng như tảng băng vậy.” Lam Tư cười lớn, đưa tay vỗ vai Tề Mặc một cách thân thiết.
Tề Mặc không tỏ ra khó chịu, nhưng cũng không hề đáp lại. Anh chỉ khẽ nhíu mày, rồi nhìn sang Tùy Tâm – phu nhân của Lam Tư – với vẻ điềm tĩnh
Mộc Ly Tâm bên cạnh cũng bật cười đầy vui vẻ, cô nghiêng đầu chào hỏi chị em Tùy Tâm. Hai người phụ nữ này, dù có vẻ ngoài khác biệt hoàn toàn – một người sắc sảo, tinh quái, một người thanh tao, điềm tĩnh – nhưng lại có mối quan hệ vô cùng thân thiết.
“ Tề phu nhân, trông em hôm nay ra dáng chủ mẫu của Tề gia quá, bà chị đây nhìn không quen mắt tí nào. Mà này, Tề Mặc có định cho em thời gian nghỉ ngơi chút không đấy? Chị thấy em lúc nào cũng bận rộn hết.” Tùy Tâm cười khúc khích, đôi mắt lấp lánh sự lém lỉnh
“Em vẫn ổn mà.” Mộc Ly Tâm mỉm cười đáp, ánh mắt ấm áp hướng về Tùy Tâm. “Còn chị? Để Lam Tư ở đâu là biết ngay anh ấy lại gây chuyện ở đó”
“Đến cả em còn thấy như vậy mà hắn ta suốt ngày chối!” Tùy Tâm bật cười lớn, hướng ánh mắt trêu chọc về phía Lam Tư. “Để ngài Lam đây một mình, đảm bảo sẽ có rắc rối ngay!”
Lam Tư hắng giọng, lắc đầu nguầy nguậy: “Bà Lam à, ở nhà em châm chọc anh còn chưa đủ hay sao mà đến đây còn hùa theo Ly Tâm!” Hắn trề môi lẩm bẩm “Biết vậy, lúc nãy anh không nên giúp em kéo khóa váy lên mà phải kéo xuống mới đúng”
Tùy Tâm nghe xong, lập tức liếc cảnh cáo người bên cạnh nên đứng đắn lên
Đột nhiên, từ cửa, một bóng người cao lớn khác xuất hiện, mang theo một bầu không khí vô cùng đặc biệt. Một người đàn ông với dáng vẻ lãng tử, gương mặt điển trai nhưng lạnh lùng và đôi mắt xanh lam sắc lạnh, nhưng lại phảng phất một chút hài hước. Người này không ai khác chính là Jiaowen - ông trùm Mafia Ý.
"Tôi có lỡ mất phần vui không?" Jiaowen mỉm cười đầy hàm ý, đôi mắt liếc nhìn cả nhóm với vẻ thản nhiên.
Lam Tư ngay lập tức lên tiếng oan ức pha trò: "À không, đến đúng lúc đấy. Xem phu nhân nhà tôi đang liếc mắt đưa tình với tôi này"
Jiaowen cười lớn, tiến tới vỗ vai Lam Tư: "Tôi thấy cô ấy đang muốn móc mắt cậu thì đúng hơn"
Giữa lúc ấy, Tề Du lặng lẽ xuất hiện từ một góc sảnh. Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng thanh khiết, dáng vẻ dịu dàng nhưng không kém phần sắc sảo. Tiếng xì xào dần dần lan ra trong đám đông khi mọi người nhìn thấy cô. Đôi mắt của Jiaowen lóe lên một tia bất ngờ khi nhìn thấy Tề Du , anh hơi nghiêng đầu về phía Tế Mặc và Mộc Ly Tâm:
“ Đó là Tiểu Du đúng không?” Jiaowen cười khẩy một tiếng “Chuyện gì thế? Bình thường có năn nỉ thế nào, con bé cũng nhất quyết không tham gia những bữa tiệc đông người như thế này .”
Tề Thiên Vũ nhếch môi, đi đến, tay vỗ nhẹ lên lưng Jiaowen: “ Để giao dịch với em ấy cũng không khó lắm đâu.”
Jiaowen cười thích thú, đôi mắt sắc lạnh lại thêm phần hào hứng: “Ồ? Có lẽ bữa tiệc hôm nay sẽ khá hay ho đó.”
Tùy Tâm bên cạnh âm thầm nhận xét cô cháu gái nhỏ : “Tiểu Du càng lớn càng khiến người khác ngây ngất nhỉ.”
Khi nghe Tùy Tâm nói thế, Mộc Ly Tâm cười đắc ý: “Tề Du giống em nên tất nhiên sẽ xinh đẹp rồi.” Cả đám người bật cười, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tề Du, đầy vẻ tò mò. Thật muốn xem xem ái nữ nhà Tề gia sẽ đem đến tiết mục đặc sắc gì trong buổi tiệc tối nay.
Trong khi đó, Tề Du lặng lẽ ngồi xuống sau chiếc đàn contrabass, đôi tay khẽ nâng cây vĩ kéo lên và bắt đầu kéo những nốt nhạc đầu tiên. Cả sảnh tiệc im lặng lắng nghe tiếng nhạc du dương vang lên trong không gian rộng lớn. Từng nốt nhạc chậm rãi nhưng chắc chắn, mỗi âm thanh như xé tan bầu không khí trang nghiêm, mang lại một sự ngạc nhiên không nhỏ cho những vị khách có mặt.
Khi Tề Du kết thúc bản nhạc, một tràng vỗ tay vang lên khắp sảnh tiệc.
Trong sảnh tiệc lộng lẫy của Tề gia, mọi người vẫn còn xao xuyến trước màn trình diễn của Tề Du. Cô nhẹ nhàng đứng dậy, cúi người chào, nụ cười thoáng qua như cánh bướm lượn trên làn môi. Bóng hình thanh thoát ấy chậm rãi rời khỏi sân khấu. Cả không gian sảnh tiệc dường như vẫn đang bị bao trùm bởi sự ngạc nhiên xen lẫn thích thú và tò mò dành cho cô. Đối với họ, một cô gái trẻ không giới thiệu chính thức, lại có mặt tại một buổi tiệc hiếm hoi của Tề gia thế này, càng khiến ai ai cũng phải tò mò về thân phận thực sự của người đẹp double bass này.
Tuy nhiên, giữa bầu không khí tán thưởng ấy, không phải tất cả đều dành sự chú ý tích cực cho Tề Du. Ở góc xa của sảnh tiệc, một nhóm tiểu thư kiêu kỳ đứng tụ lại, đôi mắt liếc nhìn cô với vẻ châm biếm và khinh miệt. Đặc biệt là một cô gái nổi bật trong nhóm, Lục Hinh – con gái rượu của Lục gia, một gia tộc tài phiệt nổi trội trong giới thượng lưu những năm gần đây, người luôn tự hào về danh tiếng và quyền lực của gia đình mình. Lục Hinh nhíu mày, đôi mắt hẹp lại khi cô ta thấy Tề Du được mọi người chú ý.
“Cô gái đó là ai nhỉ? Sao nhìn lại không giống một tiểu thư nhà nào nổi tiếng trong giới thượng lưu? Với gương mặt như hồ ly kia thì chẳng qua cũng chỉ là loại cáo mượn gió bẻ măng mà thôi.” Lục Hinh nhếch môi cười nhạt, giọng nói đầy khinh miệt.
Một người bạn trong nhóm hùa theo: “Phải đấy, chắc cô ta nghĩ chỉ cần ăn mặc đẹp và chơi một bản nhạc là có thể thu hút sự chú ý của những người ở tầng lớp tinh anh như chúng ta. Đúng là không biết lượng sức mình.”
Đám tiểu thư cười khúc khích, đôi mắt đầy vẻ tự cao tự đại, Lục Hinh càng thêm khó chịu khi bắt gặp ánh mắt của Tề thiếu gia dừng lại trên người Tề Du, mang theo vẻ ngưỡng mộ hiếm thấy. Lòng ganh ghét bừng lên như ngọn lửa, không nhịn được nữa, Lục Hinh hất cằm, bước tới trước mặt Tề Du, nụ cười nửa thật nửa giả hiện lên như hoa nở sau mưa
“Tiểu thư đây chơi nhạc rất giỏi, tôi tham gia không ít yến tiệc mà vẫn chưa gặp qua cô lần nào, tài nghệ như vậy, làm sao mà không ấn tượng được chứ?”
Tề Du liếc nhìn, nụ cười thoáng như hoa đào mùa xuân. "Tôi không ưa chốn đông người. Hôm nay, chỉ vì đã hứa với người nhà, đành phá lệ mà đến."
Lục Hinh cười nhạt, đôi mắt đầy ý tứ mỉa mai. "Người nhà? Vậy sao? Vậy có thể giới thiệu cho chúng tôi biết chút về tiểu thư không? Vì thực tình, những người có thể ngang nhiên xuất hiện trong tiệc Tề gia thế này, không nhiều đâu."
"Cô đang muốn ám chỉ điều gì?" Tề Du hỏi, giọng điệu thản nhiên
Lục Hinh lúc này mới lộ ra nở nụ cười ngạo mạn, thẳng thừng: "Tôi chỉ muốn nói, trong bữa tiệc như thế này, không phải ai cũng có quyền bước vào. Nếu cô không phải là khách mời chính thức, thì tốt nhất là nên giữ thái độ biết điều một chút. Đừng để người khác nghĩ cô chỉ là một kẻ ăn bám theo chân tầng lớp cao quý như chúng tôi."
Lời nói của Lục Hinh nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Một số vị khách không quen biết Tề Du bắt đầu rì rầm, còn những ai hiểu rõ thân phận của cô thì chỉ im lặng, ánh mắt lóe lên sự tò mò về cách cô xử lý tình huống này. Tề Du không trả lời ngay, chỉ im lặng quan sát kẻ trước mặt. Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên ngột ngạt, khi những vị khách khác cũng bắt đầu chú ý đến cuộc đối đầu.
Phía bên này, đôi vợ chồng của Tề Mặc và Lam Tư đều im lặng quan sát. Jiaowen nhướng mày trông chờ xem cô cháu gái cưng sẽ làm gì đám người kia, còn Tề Thiên Vũ, không biết từ bao giờ hai tay đút trong túi quần đã nắm chặt cứng. Em gái của hắn, đến ba còn không nỡ phạt em, lũ người kia có phải đã chê bản thân sống quá lâu rồi không?
Lục Hinh không dừng lại, tiếp tục lên tiếng với giọng khinh miệt “Nhìn cách ăn mặc và điệu bộ của cô, tôi đoán chắc cô chỉ là một kẻ ăn bám theo chân ai đó đến đây thôi. Không có quyền lực, không có danh tiếng, nhưng lại muốn thu hút sự chú ý bằng cách chơi nhạc. Đúng là nực cười.”
Những tiếng xì xào bắt đầu vang lên, nhưng Tề Du vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh. Cô xoay người, đối diện với Lục Hinh, ánh mắt lạnh như một con dao bén, xoáy sâu trong tâm can người trước mặt.
“Cô nghĩ mình là ai mà có thể đến đây xúc phạm người khác?” Giọng nói của Tề Du không to, nhưng rõ ràng, vang lên trong không gian yên lặng.
Lục Hinh nhếch môi khinh miệt: “Tôi là ai sao? Ha, tôi là Lục Hinh, con gái của Lục gia, gia tộc có tiếng nhất nhì ở khu vực New Zealand. Còn cô?" Ánh mắt liếc nhìn Tề Du từ trên xuống một cách chế giễu "Cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, đến đây để kiếm chác nhờ khuôn mặt. Tôi khuyên cô nên biết thân biết phận.”
Đám đông bắt đầu thì thầm, có người nhận ra Tề Du nhưng phần lớn vẫn chưa biết rõ thân phận của cô. Họ chỉ thấy một cô gái bình thường đang bị một đám tiểu thư quyền quý châm chọc. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tề Du, chờ xem cô phản ứng ra sao.
Tề Du không hề nao núng, khẽ cười, bước gần hơn, đôi mắt tỏa ra uy lực khiến Lục Hinh lùi lại, nhưng vẫn cố giữ vững vẻ kiêu ngạo. “Ngông cuồng mà không biết đối phương là ai, thật đáng tiếc. Thiếu giáo dục đến mức này, thật khiến người ta chê cười.”
Sự bình tĩnh của Tề Du khiến Lục Hinh phát cáu. Lục Hinh nhướng mày, cao giọng: “Thiếu giáo dục? Cô nghĩ mình là ai mà dám lên giọng dạy đời tôi?”
"Tề Du"